Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta cố thử thăm dò: “Hoàng thượng tin thiếp chưa từng gì bất chính cùng tiền Thái tử sao?”
“Nếu lời đồn kia là thật, hoàng thượng g.i.ế.c thiếp không?”
Hắn nắm tay ta, dịu dàng vuốt ve: “Trẫm tin nàng. Trẫm chẳng bao giờ nghe lời kẻ khác mà nghi ngờ nữa.”
Tim ta chợt thắt lại, buốt toàn thân.
Hắn… cũng đã về rồi!
trước, bởi lời đồn giữa ta và tiền Thái tử chạm đến tôn nghiêm nam nhân, hắn mới nên hung hãn.
Nay việc thích khách đã xảy , thái độ hắn lại khác lạ. Chẳng lẽ khi ta chết, hắn mới hối hận?
Nếu để hắn biết ta cũng lại, ắt phòng ngừa, e dè cả ta lẫn cha huynh của ta.
Thậm chí, để trừ hậu họa, hắn tay trước.
nên, ta tuyệt đối không để hắn nhận .
nghĩ ngổn ngang, ta quên mất kẻ trước mặt đa nghi đến nhường nào.
Lòng bàn tay ấm ẩm khẽ vuốt má, ta ngẩng lên vô thức, bắt gặp ánh mắt dò xét đầy lẽo. Tim ta chợt lỡ nhịp.
“ , nàng… phải nhớ điều gì không?”
Đôi mắt hắn nheo lại, tia lẽo b.ắ.n .
Ta cả sống lưng, nén mọi cảm xúc, giả ngây ngô đáp: “Thiếp nhớ gì đâu? Nếu không nhờ người tốt bụng xuất hiện kịp thời, e là thiếp đã chẳng còn cơ hội gặp lại hoàng thượng.”
Nói đoạn, ta ôm trán than nhức đầu.
Người tốt bụng ấy chính là tiền Thái tử.
trước, trước khi ta về , Thừa Dịch đã tra rõ là ai cứu ta, bởi vậy mới nổi trận lôi đình.
nhưng nay, mặt hắn thoáng biến sắc, chẳng dữ dằn như xưa.
y cẩn trọng, mỗi ngày chẩn trị cho ta ba lần.
Thừa Dịch cũng ngày ngày triều đến thăm.
Nhất là khi hắn hỏi y, biết vết thương chẳng ngăn chuyện phòng the, hắn lại càng tới dồn dập.
sắc xuân hiện nơi mắt hắn, ta đành ngâm mình đêm nước .
Thương cũ chưa lành, lại thêm phong hàn, tất nhiên chẳng hầu hạ.
Chẳng bao lâu, Quản Nhi tiến .
Giống hệt trước, đêm đầu tiên nhập , Quản Nhi được tuyên triệu thị tẩm.
đêm thôi, nàng đã được phong nhân.
trước, ta chẳng hiểu sao tiểu thứ từ tướng phủ lại đủ thủ đoạn để giữ chân hắn suốt đêm này qua đêm khác.
Lần này, ta sai nhân lấy cớ ban thưởng mà dò xét. Quả nhiên, nàng dùng vài ngón nghề của kỹ nhân gian.
Lần theo nữa, liền tra được nàng vốn là con gái kỹ chốn Hồng Lâu viện.
Thừa Dịch lập nghe tin ta cho người đi tra, bãi triều lập chạy tới chỗ ta.
Ta cài then , ngăn hắn ngoài .
Hắn cũng chẳng giận: “ làm vậy là gì? Nàng phái người đến Thừa Hoan, chẳng phải là muốn trẫm đến gặp nàng sao?”
“Trẫm đã đến, nàng còn không mở ?”
Ta tựa lưng nơi cánh : “ nhân được hoàng thượng sủng ái, hoàng thượng cứ đến chỗ muội ấy đi.”
“Thiếp bệnh còn chưa lành, chẳng hầu hạ.”
“Trẫm muốn nhìn nàng chút, mau mở .”
Ta đành mở, cố tình giữ mặt . Hắn vừa tươi cười bước , ta liền xoay lưng bỏ .
Quả nhiên, hắn vội theo, dang tay kéo ta ngực.
Hơi thở nóng hổi phả tai, khiến ta sởn cả da gà.
“ ghen rồi ư? Đã lâu trẫm chưa dáng dấp yêu kiều hờn dỗi này, được lại thật tốt.”
Ta giả bộ giận, gạt mạnh hắn: “Hoàng thượng lại nói bậy gì ? Gì mà được lại?”
“Thiếp biết nhân yếu đuối yêu kiều, được hoàng thượng sủng ái. Nhưng được sủng quá dễ mang điều tiếng. Hoàng thượng nên ban ân đồng đều, chớ vì lúc vui mà thiên vị.”
“Phải, nói phải. cần nàng để trẫm ở lại đêm nay, từ nay việc gì trẫm cũng nghe theo nàng.”
Hắn vừa dỗ vừa ôm ta lại.
Ta không đẩy nữa, đêm đó thực sự để hắn ở lại.
Chưa kịp thay y phục, đã người từ Thừa Hoan tới báo: nhân ngất xỉu.
Thừa Dịch lập bật dậy, toan đi, rồi chợt ngoái lại nhìn ta.
Ta lo lắng nói: “Nghe phòng phục dịch bảo, nhân chưa nguyệt tín. Chẳng lẽ là…”
Hắn không còn để tâm đến ta nữa, vội vã lao ngoài.
Đợi hắn đi xa, ta cúi đầu, che đi nụ cười nơi khóe môi.
Nguyệt tín chưa đến vốn là giả.
Là ta bảo người đổi ngày kỳ trước của nàng.
Cũng là ta sai người bỏ thuốc mê hợp hoan hương nàng, khiến nàng ngất xỉu.
Nàng dùng hương liệu để tăng tình thú, tất chẳng dám cho người tra xét, là cũng chẳng liên lụy đến ta.
Cùng lắm bị vạch trần, thì cũng coi như ta tranh sủng.
không ai tin, việc ta làm… là để từ chối cùng Thừa Dịch đồng sàng.
Ta dẫn nhân theo hắn, sắp đến nơi thì cố bước nhanh, ngang qua bậc liền dẫm trúng viên đá.
Thân khẽ lệch, mắt cá lập trật.
nhân kinh hô, Thừa Dịch đã liền ngoảnh lại.
Giữa lúc khó xử, hắn bất ngờ quay bước, lao thẳng về phía ta.
thoáng chốc, tim ta tựa bị kim đâm, tê dại.
Đây… xem là chút tình đến muộn chăng?
Nhưng nếu thật là tình, trước hắn đã chẳng hại ta, sỉ nhục ta, diệt cả tộc ta!