Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJLYivYjW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

15

Vừa xuống máy bay, tôi lập tức bắt xe đến địa điểm mà bọn họ đã bàn bạc.

Đó là một nhà máy bỏ hoang, vì từng là xưởng hóa chất nên khu vực bán kính hai cây số xung quanh đều là đất hoang.

Tôi lần theo dấu bánh xe, tìm thấy một cái hố đã được đào sẵn, bên cạnh là một cái xẻng sắt bị vứt lại.

Tôi đo thử — hố sâu hơn một mét.

Dù là va-li cỡ lớn, độ dày cùng lắm cũng chỉ vài chục phân. Lượng đất đắp phía trên phải dày đến mức nào?

Căn bản là không thể bò ra được.

Tôi nhặt cái xẻng lên, xúc bớt đất lấp trở lại. Tôi phải đảm bảo rằng, khi thò tay từ trong va-li ra, có thể tiếp xúc ngay với không khí.

Làm xong, tôi đi một vòng quanh đó.

Không hề có cái hố thứ hai, càng không thấy con chó chết hay cái va-li nào khác.

Xem ra, Hùng Huy đã tính toán từ sớm — muốn giết chết cả tôi và Chu Lỵ.

Lúc ấy, tôi còn hai con đường có thể chọn.

Một là báo cảnh sát, để họ vào tù, cho họ một cơ hội ăn năn hối cải.

Nhưng — bọn họ không cho tôi cơ hội sống, tôi cũng chẳng cần cho họ con đường quay đầu.

Vậy nên, tôi chọn con đường còn lại — nguy hiểm đến cực độ, nhưng cũng là con đường mang về nhiều lợi ích nhất.

Trước khi về nhà, tôi mua một bình dưỡng khí nén.

Bình màu xanh, in hình hoạt họa đáng yêu — đó sẽ là thứ giúp tôi sống sót.

Về đến nhà, tôi dùng mũ tắm quấn mấy lớp lớp đệm áo ngực lại, đội lên đầu, bên ngoài phủ thêm một chiếc mũ len.

Sau đó, tôi buộc bình oxy vào bên trong bắp chân, rồi giấu một con dao nhỏ trong áo lót.

Tiếp đến, chỉ còn lại… là khoảng thời gian chờ đợi đến nghẹt thở.

16

Hùng Huy quay về đúng như kế hoạch, dùng sợi dây chuyền để đánh lạc hướng sự chú ý của tôi.

Để lấy can đảm, hắn còn uống rượu.

May mà hắn có hơi men, nên không nhận ra chiếc mũ trên đầu tôi có vẻ hơi kỳ quặc.

Sau khi hắn vào phòng ngủ, tôi liếc nhìn cánh cửa chống trộm đang khép hờ, miệng bắt đầu tiết nước bọt không kiểm soát nổi, nuốt thế nào cũng không kịp.

Cũng may, Chu Lỵ không để tôi phải đợi lâu. Ngay khi cô ta bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng động.

Tôi gắng hết sức để không quay đầu lại.

Cảm giác ấy, thật sự quá khó chịu.

“Bộp!”

Đau, rất đau!

Nhưng chưa đủ để khiến tôi bất tỉnh.

Tôi lập tức đổ gục xuống, mềm nhũn như mất tri giác, cố gắng nhắm chặt mắt.

“Nhanh!”

Giọng Hùng Huy hối thúc, hắn ôm tôi nhét vào va-li.

Chiếc va-li này là quà tặng kèm khi tôi mua quần áo, chất lượng rất kém, dùng dao nhỏ đâm một cái là xuyên thủng ngay.

Hắn thậm chí còn không nỡ mua cái va-li mới.

Tôi nằm trong va-li, toàn thân căng cứng, khống chế nhịp thở.

Suốt chặng đường, hai người bọn họ không trao đổi một câu. Xuống thang máy, lên xe, băng qua cả thành phố, dừng lại ở nhà máy bỏ hoang.

Tôi chẳng cần nhìn cũng biết nơi này — mùi hóa chất thối rữa ấy nồng nặc đến muốn nôn.

Khi bị kéo ra khỏi xe, tôi nghe được một câu khiến sống lưng lạnh buốt.

“Chu Lỵ, cầm lấy con dao này, lát nữa trước khi chôn, đâm nó một nhát.”

“Em… em không dám.”

“Sợ gì! Dù sao nó cũng phải chết. Làm đi, anh sẽ canh chừng cho. Chờ em chôn xong, chúng ta có thể bắt đầu cuộc sống mới.”

“Vâng… được, em nghe lời anh.”

Tôi căng thẳng đến mức suýt bật ra tiếng.

Không gian trong va-li rất chật, ai mà biết khi bị ném xuống hố sẽ nằm theo tư thế nào?

Nếu nghiêng sang trái, lỡ Chu Lỵ đâm thẳng vào tim thì sao?

Nếu tôi chết, tất cả kế hoạch sẽ sụp đổ.

“Lộc cộc, lộc cộc.”

Va-li lăn chầm chậm trên mặt đất rải đá vụn, rồi dừng lại.

Tôi nghe thấy tiếng cô ta kéo tay cầm về, sau đó là tiếng “rầm” — chiếc va-li bị quật xuống đất.

Không ổn, bên trái tôi đang ở phía trên.

Cô ta không nhấc nổi tôi, chỉ có thể kéo tay cầm lôi đi, như vậy tôi hoàn toàn không thể đổi tư thế…

Tôi đột nhiên giật mạnh một cái.

Chu Lỵ hét lên thất thanh, la lớn rằng tôi đã tỉnh, từ xa vang lên tiếng quát tháo giận dữ của Hùng Huy.

Tôi nghe tiếng Chu Lỵ vừa khóc vừa dựng lại va-li, tôi lại cố dùng hết sức, nghiêng người ngã về phía bên kia.

Tốt rồi — lần này bên phải ở trên. Dù có bị đâm vào bụng cũng không chết ngay.

“Rầm!”

Tôi bị quăng mạnh xuống hố.

Giọng bọn họ bắt đầu mờ dần, không lâu sau, có người nhảy xuống.

“Tim… tim ở đâu nhỉ…”

Nghe thấy giọng run rẩy của Chu Lỵ, đầu tôi như muốn nổ tung.

Ngay sau đó, một bàn tay đặt lên thân va-li, bắt đầu dò dẫm khắp nơi.

Chu Lỵ đang tìm vị trí trái tim tôi.

Tôi không thể im lặng được nữa — tôi chưa muốn chết.

“Chu Lỵ.”

Tôi cố gắng hạ thấp giọng hết mức có thể.

Chu Lỵ lập tức rút tay lại.

Tôi biết, nếu để Hùng Huy nghe thấy giọng tôi, tôi sẽ chết chắc.

Vậy nên, tôi phải đánh cược — cược rằng Hùng Huy không ở gần.

“Hùng Huy không ở bên cạnh, đúng không?”

“Duyệt Duyệt… cậu tỉnh rồi… nghe tớ nói, không phải như cậu nghĩ đâu…”

“Tớ biết. Tất cả là kế hoạch của Hùng Huy. Nghe tớ nói, hắn đang lừa cậu, ở đây không hề có cái va-li nào khác, càng không có con chó chết nào. Hắn đang lợi dụng cậu. Nếu tớ chết, cậu cũng không sống nổi đâu.”

Giọng Chu Lỵ bắt đầu run rẩy.

“Vậy… tớ phải làm gì?”

“Đâm vào đùi tớ. Rồi chôn tớ xuống. Sau đó, khi ra ngoài, nhất định phải chạy, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải chạy thật xa. Tớ tin cậu. Cậu cũng phải tin tớ.”

Vừa dứt lời, xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.

Chu Lỵ im lặng năm giây.

Năm giây ấy, có lẽ là năm giây dài nhất đời tôi.

“Tớ tin cậu, Duyệt Duyệt.”

Ngay giây tiếp theo, lưỡi dao xuyên thủng va-li, cắm phập vào đùi tôi.

Tôi cắn rách môi, mới không hét lên.

Khi lưỡi dao rút ra, tôi nghe thấy tiếng răng nghiến ken két.

Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ:

Chu Lỵ… cầu xin cậu… mau mau chôn đi.

Khi xẻng đất đầu tiên phủ lên người, tôi lại bất ngờ… thở phào nhẹ nhõm.

17

Nếu Chu Lỵ không đâm tôi một nhát, thì chuyện tôi thoát ra đã dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng chính nhát dao đó đã khiến máu và thể lực của tôi cùng lúc cạn kiệt.

Nếu không phải vì muốn tận mắt nhìn hai kẻ đó xuống địa ngục, e rằng tôi đã không thể gắng gượng đến lúc thấy ánh sáng mặt trời.

Sau khi bò ra được, tôi ném xa bình oxy màu xanh đã dùng cạn vào một đống cỏ dại, rồi tiếp tục trườn về phía trước…

May mắn thay, trời cao vẫn thương xót — tôi đã sống sót.

Còn Hùng Huy, chết dưới dao của Chu Lỵ.

Đây là điều tôi thực sự không ngờ tới. Tôi tưởng Chu Lỵ sẽ bỏ trốn, ai ngờ cô ta lại một dao lấy mạng Hùng Huy. Không biết nên nói cô ta may mắn hay xui xẻo nữa.

Nếu Hùng Huy không chết, thì người chết chắc chắn sẽ là Chu Lỵ.

Ngay từ khi phát hiện hắn định mượn tay Chu Lỵ giết tôi, tôi đã hiểu — kết cục của Chu Lỵ sẽ chẳng khác gì tôi.

Bởi vì, trên đời này, chỉ có người chết mới không thể khai ra bí mật.

Kế hoạch ban đầu của tôi rất đơn giản — chỉ cần sống sót, tôi sẽ là kẻ thắng cuộc duy nhất.

Ai ngờ, Hùng Huy lại tàn nhẫn đến vậy — chôn sống tôi vẫn chưa đủ, còn muốn đâm tôi trước cho chắc.

Anh không cho tôi chết yên, thì tôi cũng không để anh sống yên.

Vậy nên, tôi đã lên tiếng nhắc nhở Chu Lỵ, mục đích rất rõ ràng — để hai kẻ đó cắn xé lẫn nhau.

Nếu Chu Lỵ chết, mọi chuyện xem như kết thúc.

Còn nếu cô ta may mắn sống sót, biết đâu lại quay lại cứu tôi.

Bằng không, dẫu tôi có trăm miệng, cũng không sao giải thích nổi.

Thế nên tôi bảo cô ta mau chạy. Chỉ cần cô ta bỏ chạy, thì sẽ trở thành kẻ đào tẩu.

Đến lúc tôi tự mình chui lên khỏi mặt đất, thế cờ sẽ hoàn toàn nằm trong tay tôi.

Và tôi đã cược đúng.

Giống như lời cảnh sát nói — tất cả đều đi đúng theo kịch bản của Hùng Huy.

Hắn để Chu Lỵ chôn tôi, bản thân thì giả vờ bị trói vào gốc cây, đợi cô ta chôn xong thì sẽ “anh hùng cứu mỹ nhân”, rồi “vô tình” giết chết Chu Lỵ.

Như vậy, hắn sẽ nuốt trọn toàn bộ tài sản.

Hùng Huy rất thông minh, kế hoạch cũng gần như hoàn mỹ, nhưng hắn phạm phải hai sai lầm chí mạng.

Thứ nhất, hắn xem thường Chu Lỵ.

Chu Lỵ tuy đầu óc đơn giản, nhưng một khi có nghi ngờ trong lòng, cô ta tuyệt đối không phải con kiến để mặc người ta chà đạp.

Thứ hai, hắn xem thường tôi.

Sáu năm hôn nhân, lẽ ra hắn phải hiểu — tôi không phải loại phụ nữ xem tiền quan trọng hơn mạng.

Tôi có công việc, có thể tự nuôi sống bản thân.

Nếu hắn chịu thành thật với tôi, tôi có thể chẳng cần lấy một xu, chỉ cần một mái nhà để che nắng che mưa là đủ.

Tiếc rằng… hắn không cho tôi cơ hội.

Cũng không cho chính mình một con đường sống.

Hậu ký:

Tôi xách theo chiếc ba lô cuối cùng, giao chìa khóa cho chủ nhà mới.

Bước ra khỏi cánh cửa quen thuộc ấy, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mọi thứ đã kết thúc, đã đến lúc bắt đầu cuộc sống mới.

Tôi đi thang máy xuống tầng hầm, lấy chìa khóa xe ra, mở khóa.

Vừa mở cửa xe, tôi chết sững.

Một người… đang ngồi ở ghế phụ.

Tôn Khải.

Anh ta dang tay ra, mỉm cười.

“Cảm ơn em. Dù không cứu được Chu Lỵ, nhưng anh có thể cưới em rồi.”

Tôi cười lạnh, định mở miệng bảo anh ta cút xuống xe.

Nhưng lời vừa đến cửa miệng, tôi nghẹn lại.

Một luồng lạnh buốt từ gan bàn chân tràn thẳng lên đỉnh đầu — giữa mùa hè nóng bức, tôi lạnh đến run rẩy.

Vì…

Tôi nhìn thấy trong tay anh ta… là túi vật chứng.

Bên trong là chiếc bình nhỏ màu xanh in hình hoạt họa dễ thương, còn dính đầy vết máu loang lổ.

“Đến đây nào, ôm anh một cái.”

Giọng Tôn Khải như một câu thần chú, khiến tôi không kìm được mà nghiêng người về phía anh ta.

Anh ta ghé sát tai tôi, thì thầm:

“Em biết không? Chu Lỵ… sớm đã hết giá trị lợi dụng rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương