Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm ngày cùng của hạn đăng ký nguyện vọng, Lục Chiêu mò nhà tôi.
"Chu Dao, thắng rồi."
Cậu ấy đứng giữa phòng khách, tay đút túi, mặt mày hớn hở: " cá với tận hạn , cậu vẫn không tụi đã nguyện vọng của cậu sang Công nghệ . Thấy chưa, chuẩn bài , cậu chả hết."
So với nguyện vọng ban của tôi – Bách khoa Hoa Nam – thì đúng kiểu hai tổ quốc, cách nhau hơn ba nghìn cây số.
Tôi chẳng biểu lộ , lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng cậu ta.
Có lẽ Lục Chiêu tưởng tôi bị dọa đơ nên càng cười rạng rỡ: "Nhìn mặt cậu kìa, đứng hình rồi nhỉ?"
Cậu ấy đưa tay định xoa tôi, nhưng tôi nghiêng né. Tay khựng giữa chừng, rồi ngượng ngùng rút về.
"Yên tâm, còn không hiểu cậu ? củ khoai nhỏ miền Nam như cậu sợ lạnh nhất. mình ra Bắc không rét khóc à? Nên dậy sớm, sửa nguyện vọng rồi. Vẫn chung trường với nha."
Tôi liếc đồng hồ điện thoại.
Còn tám tiếng nữa hệ thống đóng .
Tôi khẽ mấp máy môi: "Lục Chiêu, thật ra …"
Chưa kịp xong, chuông điện thoại cậu ta vang lên.
Lục Chiêu liếc màn hình, bắt máy ngay, giọng bỗng dịu hẳn: "Alo, à? mình thua rồi nên vội vàng gọi đòi phạt đúng không?"
Tôi không rõ bên kia , thấy Lục Chiêu cười, mắt vô thức liếc sang tôi, ra vẻ khoe chiến tích: " ấy á? Bị hù cho đơ , giờ vẫn đứng ngây ra tại chỗ này."
rồi, cậu ta quay bỏ đi, vừa đi vừa ngọt ngào với : " cơ? Cậu bảo đối xử với ấy tốt quá hả? Thôi nào, lớn lên cùng nhau từ bé, không chăm thì chăm ai?"
Tôi đứng im, không nhúc nhích.
Mãi lâu sau, tôi mới mở điện thoại.
Trên màn hình trang xác nhận nguyện vọng cùng.
Nguyện vọng – rõ ràng : Công nghệ .
Tôi khẽ thở ra hơi.
năm nay, lạnh lắm nhỉ.
Có lẽ, tôi nên sắm chiếc áo khoác dày để vượt qua mùa đông.
Thật ra, tôi đã hiện chuyện Lục Chiêu với cá cược rồi lén nguyện vọng của tôi từ lâu rồi.
Lục Chiêu không , tháng trước vì ham chơi game trên iPad của tôi, cậu ta đăng nhập WeChat của mình vào đó.
Chơi xong, tiện tay quăng máy cho tôi, quên béng chuyện đăng xuất.
Tối hôm đó, tôi mở máy lên tra cứu tài liệu thì thông báo tin nhắn WeChat tự động bật ra.
Ban định tắt ngay, nhưng khoé mắt lia qua tên của tôi sáng choang trong khung chat mới nhất.
Bị tò mò thúc, tôi bấm vào đoạn hội thoại giữa cậu ấy và .
: "Cậu Thầm Niệm sẽ không hiện ra việc cậu nguyện vọng của ấy chứ? Tôi thấy hơi liều nha."
Lục Chiêu: "Liều ? Giờ óc ấy lo sau tốt nghiệp đi du lịch với tôi ở đâu thôi, mấy plan du lịch làm xong hết rồi, còn hơi đâu mà kiểm tra nguyện vọng."
: "Thế cậu định thành ?"
Lục Chiêu: "Quăng thẳng lên miền Bắc . Tôi nghe mùa đông ở Công nghệ âm ba mươi độ. Với sức chịu lạnh của ấy thì cuộn như bánh chưng rồi khóc giữa tuyết mất. lúc hiện ra, đảm bảo sợ tái mặt , hahaha."
: "Cậu ác thật đó. Không sợ ấy hiện ra rồi giận cậu à?"
Lục Chiêu: " nguyện vọng thôi mà, giận kiểu ? Cậu không chứ, từ nhỏ tới lớn, cần tôi cau mày ấy căng thẳng cả buổi. Cùng lắm đỏ mắt chạy tới hỏi 'có phải cậu không muốn đi không', rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời thôi, chứ dám mà nổi nóng với tôi à?"
Lục Chiêu: "Mà trước nha, ngày tôi sẽ cho ấy."