Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta vốn nổi danh là kẻ không hề biết nổi giận.

Vì thế, phụ mẫu đem ta dâng cho Hoàng thượng mắc chứng u uất bất thường.

Ban ngày, ta phải đối phó với Hoàng thượng lúc nào cũng muốn giết người.

Ban đêm, ta lại phải ứng phó một vị Ngọc Diện Thiếu Tướng ngày nào cũng leo tường, muốn câu dẫn ta.

Thế nhưng, cho dù là người hiền lành đến đâu cũng không chịu nổi việc bị ức hiếp lâu ngày.

Có một hôm, ta rốt cuộc nhịn không nổi mà bùng phát.

Ta đè vị Ngọc Diện Thiếu Tướng kia xuống giường, hung hăng túm lấy cổ áo hắn:

“Các ngươi có thể cùng nhau đến một lần được không! Ban đêm bổn cung còn phải ngủ!”

Nhưng ngay giây kế tiếp.

Bên dưới lớp mặt nạ vang lên tiếng cười khẽ, hắn vén mặt nạ ra, lộ gương mặt đáng ghét của Hoàng thượng.

“Được, ái phi của trẫm, trẫm sẽ chiều nàng.”

01

Sân viện đã khóa kín, người hầu hạ ta cũng gục xuống hết.

Ta phất tay xua làn mê hương quanh mình, rồi thân thể bất giác mềm nhũn, ngã sang bên.

Một đôi tay đỡ lấy ta một cách vững vàng.

Toàn thân ta rã rời, chỉ đành mặc hắn bế lên giường.

Đôi tay ấy khéo léo đặt lên đôi chân ta, vừa lúc hôm nay ta quỳ gối suốt cả ngày khiến chúng sưng phồng, ta không nhịn được mà khẽ rên một tiếng.

Nhưng ta vẫn phải mở miệng:

“Ngươi đừng đến nữa, ta sẽ không thích ngươi đâu.”

Thanh âm trong trẻo như suối của nam nhân giờ đây đầy ấm ức:

“Ninh Ninh, lẽ nào ta còn không bằng tên điên kia hay sao?”

“Tên điên” hắn nói chính là Hoàng thượng.

1 tháng trước, cha mẹ ta vì muốn gom lộ phí thi cử cho huynh trưởng, đã bán ta vào cung với giá 50 nén bạc.

Khi ấy, hậu cung của Hoàng thượng gần như đã bị giết sạch.

Vật ít ắt thành quý.

Ta lập tức trở thành miếng bánh thơm ai cũng ngó đến.

Ban ngày, Hoàng thượng gọi ta vào ba lần bốn lượt.

Người người đều nghĩ ta sẽ một bước lên mây.

Nhưng chẳng ai biết rằng Hoàng thượng gọi ta đến, chỉ để bắt ta đọc mấy quyển sử vô vị cho hắn dễ ngủ.

Mỗi lần đọc đến đoạn bạo quân diệt quốc, ta đều cảm thấy gáy mình lạnh buốt.

May thay, ta vẫn sống sót qua 1 tháng trong bầu không khí kinh khủng đó.

Nào ngờ còn chưa kịp thở phào thì mỗi đêm trong sân viện của ta lại xuất hiện một nam nhân leo tường vào.

Nam nhân ấy tự xưng là Lộ tướng quân, tên chỉ có một chữ là Minh.

Có lẽ đám hạ nhân trong hậu cung đã bị Hoàng thượng dọa quá lâu, họ chỉ dám im như hũ nút.

Ta cũng không buồn hỏi trên triều có thật sự có vị Lộ tướng quân này hay không.

Lần đầu gặp ta, hắn mạnh miệng bảo sớm muộn gì cũng lật đổ tên cẩu hoàng đế, rồi rước ta làm hoàng hậu.

Ta biết hễ ta kêu to là chết chắc, còn nếu câm nín thì cũng sớm muộn gì cũng chết, nên hắn càng nắm được điểm yếu của ta.

Ngày qua ngày, hắn đều leo vào sân ta, ngang nhiên ép buộc cùng ta “ân ái”.

02

Bây giờ, thấy ta không đáp, Lộ Minh dường như muốn trừng phạt ta,

Đầu ngón tay hắn trượt dọc theo bắp chân ta, lúc nặng lúc nhẹ.

Từng cơn tê dại lan từ ngón chân lên tận da đầu, ta không nhịn được mà khẽ níu cánh tay hắn.

“Đừng.”

Hắn mới nới lỏng lực, giọng điệu hờ hững:

“Sao hôm nay chân nàng sưng to thế?”

Nhắc đến chuyện này, đầu ta không khỏi đau nhói.

Hôm nay Hoàng thượng tâm trạng hình như không tốt, đọc cho hắn nghe cả buổi vẫn chưa thấy hắn ngủ.

Mỗi lần ta tưởng hắn đã ngủ, vừa đặt sách xuống, hắn lại nhíu mày.

Dọa ta sợ đến mức đành ngoan ngoãn quỳ bên giường đọc suốt 2, 3 canh giờ.

Ta chậm rãi kể xong, Lộ Minh chợt áp sát ta.

Đôi mắt hắn ẩn sau chiếc mặt nạ, ta không nhìn rõ tâm ý của hắn, chỉ nghe lời hắn thốt ra lạnh lẽo tàn nhẫn:

“Ninh Ninh có muốn giết hắn không? Ta có thể giúp nàng.”

Quá gần rồi.

Phần mặt không bị che của hắn trông cực kỳ tuấn mỹ.

Ánh mắt ta lỡ dừng lại trên đôi môi đỏ của hắn, lén nuốt nước miếng.

“Không… không muốn.”

“Tại sao? Chỉ cần Ninh Ninh giết tên cẩu hoàng đế, nàng sẽ có được cả giang sơn này, ồ đúng rồi, còn có ta nữa.”

Hắn đưa tay kéo nửa vạt áo mình xuống, một cách lười biếng đầy vẻ vô ý tứ, để lộ bờ vai trắng ngần, dưới ánh nến tựa chén rượu nồng, càng nhìn càng say.

Hắn nắm lấy tay ta đặt lên người mình.

Ta hít sâu một hơi, run giọng cự tuyệt: “Ta… ta không…”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng thị nữ, không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, tiếng gõ cửa gấp gáp như gõ vào tim ta.

“Tiểu chủ, nô tỳ hầu người rửa mặt chứ ạ?”

Bấy giờ, khóe môi Lộ Minh chậm rãi nhếch lên, nở nụ cười trêu đùa.

Tim ta giật thót, vừa toan cất lời từ chối thì một thứ mềm mại đã chặn miệng ta.

Ta trừng to mắt.

Lộ Minh, hắn… hắn dám hôn ta!

Ta tức giận vô cùng, nhưng thuốc mê vẫn chưa tan, động tác đẩy ra của ta trông như đang nửa đẩy nửa đón.

Chỉ đành dùng ánh mắt để bày tỏ bất mãn.

Vừa rời môi ta được một chút, ta vội vàng nói:

“Đừng… ưm…”

Còn chưa nói xong, hắn lại hôn tới.

Ngoài cửa, thị nữ tiếp tục hỏi: “Tiểu chủ, người dặn gì cơ ạ?”

“Ta nói… ưm…”

Giờ Lộ Minh như đang trêu chọc ta, lần nào cũng để ta kịp nói một chữ rồi lại bịt miệng.

Mặt nạ lạnh lẽo của hắn chạm vào, khiến ta rùng mình.

Thấy thị nữ sắp đẩy cửa vào, tim ta căng như dây đàn,

“Đợi… ưm… đợi lát nữa hãy rửa!”

Ta dùng hết sức lực đẩy hắn ra, cuối cùng cũng gắng thở dồn dập để nói trọn câu.

Đợi thị nữ lui ra, cơ thể ta đã ướt đẫm mồ hôi.

Kẻ đầu sỏ thì lại lười biếng dựa vào giường ta, chống tay nhìn ta chòng chọc.

Hắn nhỏ giọng nói:

“Ninh Ninh, nàng giận rồi.”

03

Thanh âm của hắn xưa nay luôn dịu dàng, giờ lại phảng phất sát khí lạnh lùng.

Ta không còn hơi sức đâu mà đoán hàm ý sau câu nói ấy.

Trải qua một phen căng thẳng tột độ, giờ buông lỏng, mí mắt ta nặng trĩu như đổ chì.

Ta không khống chế được mà ngáp một cái, chậm chạp xoay lưng về phía hắn.

“Ninh Ninh?”

Phía sau vang lên giọng nói bất mãn của Lộ Minh.

Thấy ta không đáp, hắn đưa tay khẽ vỗ vào lưng ta: “Nàng đừng ngủ vội.”

Ta buồn ngủ đến mức đầu óc mơ màng, bèn nắm lấy cổ tay hắn: “Đừng dừng lại.”

“Hả?” Hình như hắn không nghe rõ, ghé sát hỏi.

“Đừng dừng, ngươi vỗ lưng rất dễ chịu, giống như khi còn nhỏ mẫu thân hay vỗ ta ngủ vậy…”

Nói xong, bàn tay đang vỗ lưng ta dường như vẫn theo quán tính mà vỗ thêm mấy cái, rồi sượng cứng giữa không trung.

Trong lúc cơn mê dần ập tới, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt:

“Được… giỏi… giỏi lắm!”

Suốt đêm, ta ngủ không yên giấc, trong mơ luôn thấy có con dã thú vừa cắn vừa cào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương