Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ vậy?”
“Anh ngủ sớm đi.”
“Lát nữa anh ngủ.”
“Thật ra… em muốn nói là em thích anh, Chu Kỳ Văn.”
Ánh mắt anh sâu thẳm như mực, chằm chằm tôi, im lặng rất lâu.
Sợ anh không nghe rõ, tôi lặp lại, biểu cảm nghiêm túc, giọng chắc chắn:
“Chu Kỳ Văn, em cũng thích anh.
Mấy em nói muốn bình tĩnh lại không phải vì em sợ, mà là vì hơn hai mươi năm nay, từng có ai thích em như vậy — kể những người xung quanh. Em luôn cảm thấy không thật. Em cứ nghĩ cuộc nhân chúng ta chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm.”
Anh bỗng xuống, ôm chặt lấy tôi, giọng khàn đi:
“Cố Trừng, cảm ơn em.”
“Cảm ơn em cái ?”
Khóe mắt anh hơi ướt, giọng kìm nén:
“Cảm ơn em… vì cũng thích anh.”
Chu Kỳ Văn dường như thích tôi hơn tôi tưởng.
“Chu Kỳ Văn, anh thích em bao nhiêu năm như vậy, không nói sớm? Anh không sợ giữa chừng em quen người khác à?”
Ánh mắt anh tối lại, giọng trầm xuống:
“Anh sẽ giành lại.”
“Vậy lần … anh say rượu thì ?”
Anh cười nhạt, trong giọng nói mang chút may mắn:
“Tai nạn. Vốn dĩ anh định từng bước đuổi em, không ngờ mọi thứ đã được số phận sắp xếp sẵn.”
Tim tôi đập thình thịch, khó ngủ hẳn. Anh cầm một cuốn Trăm năm cô đơn, giọng đọc trầm chậm, đầy ba phút đã ngủ mất.
Ngày sau, trong nhà xuất hiện đống đồ bổ sung canxi, buổi tối Chu Kỳ Văn cũng thêm thói quen uống sữa nóng.
Mang thai được năm tháng, tôi gần như Chu Kỳ Văn nuôi thành… heo.
Cân nặng tăng liền mười cân.
Cứ tiếp tục này, đến tháng thứ mười chắc tôi tròn vo như quả bóng mất.
Ngày nào anh cũng bảo dì mang cơm đến công ty cho tôi, rảnh là qua ăn cùng tôi, nên mới mập lên như vậy.
Buổi tối tan làm, tôi ngồi trên sofa, vô cùng nghiêm túc bàn với anh về vấn đề này, lên án “chế độ cho ăn” anh mấy tháng qua.
Bàn tay to ôm lấy eo tôi, anh cười nhạt:
“Béo chỗ nào? Béo một chút trông mới đẹp, em gầy quá rồi.”
Tôi trợn mắt, thề thốt:
“Từ nay em phải giảm cân, kiểm soát ăn uống.”
Tối đó tôi thật sự chỉ ăn đúng một bát salad rau.
Nửa đêm đói đến không nổi, tôi đá nhẹ anh:
“Em hơi đói, em muốn ăn hoành thánh.”
Anh dụi mắt, bật chiếc đèn nhỏ.
Tôi quay sang, hoàn toàn không buồn ngủ, lại đá đá bắp chân anh:
“Mình đi ăn hoành thánh đi, Chu Kỳ Văn.”
“Em tối qua tăng ca rồi, nghỉ đi, để anh đi một mình.”
“Thôi thôi, không đi nữa. ăn càng dễ mập hơn.”
Tôi do dự.
“Em muốn ăn dâu tây.
Em muốn uống coca, phải có đá.
Trời ơi, em sắp chết đói rồi.”
Anh vén chăn xuống giường, giọng trầm nặng mùi buồn ngủ:
“Em ngủ tiếp đi, anh đi sắp xếp.”
“Em đi cùng anh, em không ngủ được.”
Anh xuống nhẹ trán tôi:
“Ngoan, nằm ở nhà chờ anh, anh về ngay.”
Nửa tiếng sau, Chu Kỳ Văn phong trần mệt mỏi quay về, hai tay xách đầy đồ.
“Em ăn hoành thánh đi, anh rửa dâu rồi. Coca thì khoan uống, để anh hâm ấm đã.
Ăn ít thôi, ăn quá khó ngủ.”
Trong mắt tôi này chỉ có đồ ăn, qua loa “ừ” một tiếng, cầm muỗng ăn đầy thỏa mãn.
Ăn no uống đủ xong, nằm trên giường tôi bắt đầu hối hận, giọng đầy ảo não:
“Tối mai em không được ăn này nữa.
Chu Kỳ Văn, anh phải giám sát em.”
Anh nhẹ nhàng xoa bụng tôi, ngáp một cái, cười trầm:
“Ừ, dễ hơn ?”
“Ừ, anh không cần xoa nữa, em thấy ổn hơn rồi.
Chu Kỳ Văn, anh nói thật đi, em có béo lên không?”
Anh mím môi, gật đầu.
“Vậy tối mai anh ra phòng khách ngủ.” Tôi vẫn cam lòng, hỏi tiếp, “Béo chỗ nào?”
Tay anh trượt lên, giọng nghiêm túc:
“Ở .”
Tôi véo nhẹ eo anh:
“Biến thái!”
Trong đùa giỡn, dây áo trượt xuống.
Ánh mắt anh tối sầm lại, đột ngột đè xuống.
Tôi đẩy anh, không đẩy ra được:
“Chu Kỳ Văn, nóng quá, anh tránh ra đi.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, nhuốm chút nguy hiểm, lên má tôi:
“Em ăn no rồi, đến lượt anh ăn chứ?”
Trán tôi lấm tấm mồ hôi, giọng run run nhắc nhở:
“Anh đừng làm bậy.”
Giọng anh kìm nén:
“Anh biết chừng mực.”
Lời đàn ông nói… đúng là không thể tin được!
Gần tôi không đến công ty, xin nghỉ dài hạn.
Một mình ở nhà thật sự hơi chán, lại thêm hormone thai kỳ thay đổi, dạo này tính khí tôi khá bực bội.
Đã hẹn với Chu Kỳ Văn tan làm cùng nhau đi xem phim, ăn đồ Tây.
Nhưng công ty anh đột nhiên có cuộc họp, anh gọi điện:
“Xin lỗi em, tối nay có thể anh phải tăng ca, em ăn nhé.”
Đang mong chờ ngày, cuối cùng lại cho leo cây, tôi chẳng nữa, giọng không giấu được bực bội:
“Chu Kỳ Văn, anh đúng là đồ lừa đảo!”
Tối đó Chu Kỳ Văn tăng ca xong trở về, tay xách món tráng miệng tôi thích.
Nhưng tôi chẳng vui chút nào, né tránh sự thân mật anh:
“Trên người anh có mùi thuốc lá, em không thích ngửi.”
“Xin lỗi, anh đi tắm ngay.”
Sáng sau vừa tỉnh dậy, nghe có chút động tĩnh, tôi cau mày càu nhàu:
“Anh dậy có thể nhẹ tiếng chút được không? Em vẫn đang ngủ mà.”
Anh đang thắt cà vạt, khựng lại một chút, rồi nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài.
tôi cứ sa sút, khó không rõ nguyên do, là dọn hết đồ sang phòng khách cạnh.
Chu Kỳ Văn về đến nhà thì thấy tôi đang dọn đồ trong phòng tắm.
Mới bốn , hiếm khi anh về sớm như vậy.
Anh hơi nhíu mày rồi nhanh chóng trở lại bình thường, dịu giọng dỗ dành:
“Chuẩn chuyển nhà à, Chu phu nhân? Đi đâu ? Anh cùng.”
“Em chuyển sang phòng cạnh ngủ, hai người ngủ riêng, ai cũng không làm phiền ai.”
“Nhưng không có em, anh sẽ mất ngủ.”
“Uống melatonin đi.”
Anh tháo đồng hồ, đặt lên bàn, nhận lấy đồ trong tay tôi:
“Anh giúp em dọn.”
“Không cần, em tự làm được, sắp xong rồi.”
Anh mở tủ quần áo thu dọn đồ mình, dặn dì giúp việc:
“Dì ơi, từ nay phòng ngủ chính làm phòng khách. Tôi với Trừng Trừng chuyển sang phòng cạnh.”
“Chu Kỳ Văn, em đã nói là em ngủ một mình, anh đừng qua chung.”
Anh rất kiên nhẫn:
“Vợ chồng nào lại ngủ riêng?”
“Trong thời gian mang thai này, chúng ta ngủ riêng.”
“Cho anh một lý do.”
“Ngủ với anh nóng quá, bà bầu sợ nóng.”
“Có thể bật điều hòa.”
Tôi bắt đầu sốt ruột, mắt không kìm được mà rơi xuống, trừng anh một cái, giọng bực bội:
“Chu Kỳ Văn, anh đừng có bướng bỉnh nữa được không!”
Chu Kỳ Văn đứng cạnh, cẩn thận dỗ dành tôi.
“ không tốt à? Là vì đó anh tăng ca ? Xin lỗi em, dạo này anh đúng là hơi bận, ít ở em. Anh sắp xếp xong rồi, tuần tới rảnh hẳn, mình đi du lịch nhé? Em muốn đi đâu?”
Tôi không nói , chỉ thấy trong lòng khó không diễn tả được. Tôi ghét bản thân vô cớ gây như vậy, nhưng lại không kiểm soát nổi.
“Trừng Trừng, đều là lỗi anh. Chồng mua túi cho em nhé, được không?”
Tôi đầu, hốc mắt đã đỏ hoe, nghẹn giọng:
“Chu Kỳ Văn, anh đừng em như vậy.”
Anh rút khăn giấy, động tác rất nhẹ lau mắt cho tôi, đầu lên trán tôi.
“Cố Trừng, cưng vợ là hiển nhiên đàn ông.”
“Nhưng em đối xử với anh rất không tốt.
Em có phải rất tệ không? Gần cứ hay cáu gắt, vô lý với anh.”
Chu Kỳ Văn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng nghiêm túc:
“Đó là do hormone thai kỳ gây ra, anh cũng làm đủ tốt nên mới khiến em giận. Em là một cô gái rất tốt, dịu dàng, lương thiện, vô tư, dễ thỏa mãn, giống như mặt trời nhỏ sưởi ấm những người xung quanh. Bảo bối, mang thai vất vả cho em rồi.”
vốn rất tệ, anh khen đến mức tôi hơi ngại.
“Chu Kỳ Văn, anh biết vậy?”
“Đọc trên mạng với trong sách.
mình đi ăn cơm nhé, anh mua mousse xoài rồi, khóc mệt rồi phải không?”
…
Chu Kỳ Văn chọn một hòn đảo, đặt sẵn khách sạn, chuẩn đi nghỉ dưỡng.
Ngồi máy bay ngày khiến tôi mệt rã rời, chẳng buồn ngắm cảnh, về khách sạn tắm xong là lăn ra ngủ.
Tỉnh dậy đã năm . Khách sạn nằm ngay sát biển, Chu Kỳ Văn không biết đã đi đâu.
Gió biển tà mang hơi nóng ẩm, hoàng rải ánh sáng vụn vỡ xuống mặt biển lấp lánh, tôi bỗng dưng trở nên thoáng đãng dễ .
Tôi đi dạo một vòng, người hơi dính dính khó , liền quay về khách sạn tắm.
Chu Kỳ Văn vẫn về, chắc là ra ngoài chơi rồi.
Tắm xong thay nội y, gần vòng ngực lại to thêm, móc áo cài không được, tay mỏi nhừ.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra — nãy vào tôi nghĩ trong phòng không có ai nên không khóa cửa.
Tôi giật mình hoảng hốt, vội vàng với lấy khăn tắm quấn quanh người.
“Anh… anh vào như vậy!”
Anh mặc áo hoa, thả lỏng tùy ý, dáng vẻ lười nhác phóng khoáng.
Tôi hơi ngượng, nhướn mày:
“Anh ra ngoài đi.”
Anh không nói , đứng thẳng phía sau tôi, những ngón tay thon dài chạm lên lưng tôi.
Tôi rụt người lại:
“Anh làm vậy?”
Trong gương, Chu Kỳ Văn tôi nói:
“Giúp em cài lại.”
Anh tiện tay giúp tôi mặc váy, chỉnh lại quần áo, ánh mắt trầm xuống, hơi thở nặng hơn.
Ánh đen sẫm mang áp lực, anh hạ giọng:
“Anh giúp em rồi, em cũng nên giúp anh chứ.”
“Không được!”
“Chỉ giúp anh cởi cúc áo thôi.”
Tôi cởi cúc áo cho anh xong liền chạy vội ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng , anh tắm rất lâu mới ra.
Bụng đã lớn, đi biển tôi chỉ mang váy và áo chống nắng, nay dự định ra ngoài chơi.
Chu Kỳ Văn muốn lướt sóng, chỉ mặc mỗi chiếc quần short. Thân trên săn chắc lộ ra, đường nét vai cổ mượt mà, cơ bụng căng rắn, người toát lên sức hút gợi cảm.
Tôi đến ngẩn ra, mắt uống ngụm :
“Anh có muốn… mặc thêm áo sơ mi không?”
“Lát nữa lại cởi thôi, khỏi mặc.” Chu Kỳ Văn thản nhiên nói, “Cố Trừng, em đến ngẩn ra rồi à?”
anh nói trúng tim đen, tôi hơi ngại:
“Em có đâu, anh đừng tự luyến.”
“Lại , anh bôi kem chống nắng cho.”
“Không cần, em bôi rồi.”
Đi vài bước là đến bãi biển. Chu Kỳ Văn đi lướt sóng, tôi nằm dưới ô che nắng, ăn trái cây uống dừa.
nói với Thư Dao tôi từng nghe, ở ngoài Chu Kỳ Văn rất thích lướt sóng, lặn biển, leo núi… Sau khi đi làm thì chững chạc hơn , không thời gian chơi nữa.
Nằm một thì có người tới bắt :
“Một mình à?”
Tôi không muốn để ý:
“Không, tôi đi cùng chồng.”
“Cô em trẻ , không giống đã kết đâu.”