Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi hôn đối tượng liên hôn, tôi một mình ra nước ngoài.
Bảy năm sau, tôi dắt con trai trở về, bất ngờ lại anh ta trên đường phố.
“Con mấy tuổi ?”
Tôi mỉm cười, chủ động trả lời trước:
“Sáu tuổi.”
Người đàn ông quay đầu bỏ , nhóc con bên cạnh kéo kéo vạt áo tôi:
“Mẹ ơi, con bảy tuổi .”
Tôi vội vàng bịt miệng con, người đàn ông kia lập tức dừng bước, xoay người lại, ánh mắt gắt gao nhìn tôi chằm chằm.
1.
Chu Kỳ Xuyên nhíu chặt mày nhìn tôi, anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, gương mặt trong chớp mắt lại hiện lên vẻ kiên nhẫn và dịu dàng.
“Nói lại chú một nữa, con mấy tuổi?”
Nhóc con giỏi sát sắc mặt, liếc nhìn anh ta lại nhìn tôi, cúi đầu nhỏ giọng:
“Sáu tuổi.”
“Con lại đánh ở trường nữa hả? Con nghĩ mình cũng bảy tuổi như Barry là đánh thắng được nó à?”
Thằng Barry đúng kiểu oan ngõ hẹp, mỗi đánh thua đều tức giận mắng tôi sinh muộn một năm, nếu nó bảy tuổi, chắn sẽ thắng.
Nhưng những lời tôi giải thích, Chu Kỳ Xuyên rõ ràng chẳng nghe lọt tai.
Anh ta đứng dậy, ngỏ lời mời:
“Rảnh không?”
để tôi kịp từ chối, anh ta đã nói tiếp:
“Uống cà phê vẫn có thời gian chứ?”
Tôi hiểu quá rõ tính cách của Chu Kỳ Xuyên, kiểu người không đạt mục đích không chịu buông, thôi dứt khoát nói rõ một cho xong.
Ngay gần đó có quán cà phê dành cho mẹ và , nhóc con vào đã chạy tọt đến khu vui chơi, tôi và Chu Kỳ Xuyên ngồi đối diện .
Phục vụ mang cà phê ra nhanh, tôi đưa tay nhận lấy, bắt ánh mắt anh ta đang dõi theo từng động tác của tôi.
“Trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng để bụng.”
Tôi cười nhẹ, nhấp một ngụm cà phê.
“Em hôn ?”
“Ừ, hôn .”
Tôi gật đầu.
“ hôn được bao lâu?”
“Bảy năm.”
Ánh mắt Chu Kỳ Xuyên trở lại, bật cười khẽ:
“Thế nhẫn cưới đâu?”
Tôi nhận ra từ nãy đến giờ anh ta cứ chăm chăm nhìn vào ngón áp út của tôi.
“Gần đây không đeo thôi.”
“Không đeo, vậy vết hằn đâu?”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, như thể chắn có thể lật tẩy tôi.
“Có ảnh không? Ảnh cưới, ảnh đời thường, chồng em là ai?”
Tay anh siết lại thành nắm đấm, thấy tôi im lặng, anh gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Sao vậy? Nói dối không nổi à? Tôi hỏi lại nữa, đứa trẻ kia…”
Tôi ngắt lời anh ta:
“Thật sự không phải con anh.”
Tôi lướt tìm ảnh trong điện thoại, tìm thấy tấm hình lúc nhóc con chào đời đặt lên mặt bàn:
“Anh xem kỹ thời gian , sáu năm trước, lúc đó chúng ta đã hôn năm .”
“ cha của thằng là ai, tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ nói cho anh biết.”
“ hôn năm?”
Anh lặp lại, như sực nhớ ra điều gì đó.
“Em có nhớ, đêm trước khi hôn… chúng ta hình như…”
“Dĩ nhiên là nhớ,”
Tôi mỉm cười,
“Chu tiên sinh không cần lo, đêm đó anh tên người khác, tôi đã kịp thời đẩy anh ra.”
Chu Kỳ Xuyên không nói gì thêm, chỉ ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì — tôi cũng chẳng muốn biết.
Tôi cất điện thoại vào túi xách, đứng dậy rời .
“Thư Nhã,”
Anh ta tên tôi, trong mắt đầy ưu phiền,
“Đứa con năm đó nếu giữ lại… tính ra cũng cỡ này . Em nói xem, nó sẽ giống ai? Có hoạt bát như thằng bây giờ không?”
Tôi khựng chân, ngoái đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy hận ý:
“Anh không có tư cách nhắc đến nó. Năm đó chính tay anh… đã giết chết con chúng ta.”
2.
Chuyện giữa tôi và Chu Kỳ Xuyên quá dài.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng, cái tên Chu Kỳ Xuyên đã chiếm trọn 27 năm thanh xuân của tôi.
Yêu – hận – giận – si mê, từ lâu đã vùi sâu trong ký ức, chỉ khi nhớ lại thấy âm ỉ nhức nhối.
Chu Kỳ Xuyên hơn tôi năm tuổi.
Từ nhỏ, tôi đã thích chạy theo sau anh, giấu kín cảm vào tim, ngoài miệng lại giả vờ thân thiết, anh anh em em.
Chúng tôi – một nhóm bạn lên cùng – cứ như thế quấn quýt cho đến khi Chu Kỳ Xuyên đầu yêu.
Anh yêu cuồng nhiệt đến mức vì đó dứt khoát cắt đứt hệ đình.
Đám bạn lên cùng tôi đều nói: Chu Kỳ Xuyên đúng là vì điên cuồng, dám buông cả quyền lực cao quý do tổ tiên ban cho.
Tôi nghe vậy, chỉ thấy xót xa.
Không nói nên lời, chỉ biết im lặng uống cạn từng rượu.
Sau khi tốt nghiệp, Chu Kỳ Xuyên bắt đầu khởi nghiệp.
Tôi biết mục tiêu cuối cùng của anh là muốn chứng minh đình rằng mình có thể tự làm chủ cuộc đời.
Để có vốn đầu tư, một người kiêu ngạo như anh cũng sẵn sàng cúi đầu, cười gượng nịnh nọt.
Đáng tiếc, chỉ một câu nói của nhà họ Chu đã khiến anh rơi vào đường cùng.
Năm đó, anh hiếm khi tham tụ họp bạn bè.
Mãi đến đêm giao thừa, Trần Nhu Thâm kéo được anh đến.
Trần Nhu Thâm là bạn thân nhất của Chu Kỳ Xuyên, người sinh cùng ngày, từ đã cùng lên, phá phách đủ trò.
“Yêu đương là quên luôn tụi này hả? Mày đúng là bạc !”
Trần Nhu Thâm bá cổ anh, cười kéo vào.
“Chỉ thiếu chút tiền đầu tư thôi , bọn tao không giúp mày được ?”
cảm lên cùng không giống ai, dù các bậc trưởng bối bên đều từng ra lệnh không được giúp Chu Kỳ Xuyên.
Đêm ấy, chúng tôi uống vui.
Chu Kỳ Xuyên như biến thành người khác, liên tục cảm ơn chúng tôi.
Anh uống khá nhiều. Tôi tiễn anh xuống lầu.
Đứng trước cửa, Chu Kỳ Xuyên tựa vào vách, đưa lại thẻ ngân hàng cho tôi:
“Em lấy đâu ra tiền? Bán tranh à?”
Cha tôi từ lâu đã biết tôi có cảm Chu Kỳ Xuyên.
Từ năm ông chống đối nhà họ Chu, toàn bộ tài chính của tôi đều bị ông kiểm soát chặt.
Tôi vẽ tranh.
Mỗi bức đều từng được triển lãm, nhưng tôi bao giờ đem bán.
Dạo ấy, tranh tôi treo vài ngày, nhiều người qua trung gian ép giá.
May mắn thay, có một người giấu mặt sẵn sàng bỏ ra số tiền để mua toàn bộ tác phẩm của tôi.
Tôi không nghĩ gì nhiều.
Chỉ thấy như được tiếp sức đúng lúc.
“Anh Kỳ Xuyên, đừng lo cho em nữa.”
Tôi từng anh là “anh”, đêm nay là cố .
Tôi giả vờ nhẹ nhàng cười nói:
“Mai sau anh phát tài, nhớ mua lại tranh cho em là được.”
dứt lời, bạn của Chu Kỳ Xuyên bước xuống từ xe.
“Thư Nhã, anh cảm ơn em.”
Chu Kỳ Xuyên nói xong, không khách sáo dựa cả người vào lòng bạn .
Tôi từng nhiều đẹp, quyến rũ, nhưng ấy không phải loại đó.
Mặc áo len bình thường, dưới ánh đèn, vải bị xù lông lộ rõ.
Tôi không chịu được cảnh tượng cảm nồng cháy như thế, liền quay mặt .
Đến khi xe đã lăn bánh rời xa, tôi vẫn quay lại nhìn.
Cũng từ đó, tôi bắt đầu hận việc bản thân quen biết Chu Kỳ Xuyên từ nhỏ.
Thứ từng đáng tự hào – thế – giờ lại trở thành gánh nặng.
Nếu tôi bình thường hơn một chút…
Nếu tôi một Chu Kỳ Xuyên khác sao?
Liệu có thể có một cục khác?
Sau đó tôi đến London học tiếp.
Sự nghiệp của Chu Kỳ Xuyên thành đã sụp đổ.
Cuối cùng anh vẫn phải cúi đầu trước đình, theo con đường đã được sắp sẵn từ lâu.
bạn kia… cũng sớm chia tay không lời .
Ba năm đó, tôi và Chu Kỳ Xuyên vẫn giữ liên lạc.
Anh vẫn canh cánh chuyện tranh của tôi năm xưa, từng dùng đủ cách tìm ra người mua bí ẩn kia nhưng vô ích.
Năm cuối cùng của khóa học, mẹ anh bắt đầu tìm con dâu tương lai.
Tôi cho anh, hỏi:
“Chuyện này anh thấy sao?”
Chu Kỳ Xuyên tỏ ra không mấy tâm, đùa:
“Tất nhiên là môn đăng hộ đối trọng.”
“Vậy… anh sẽ yêu ấy chứ? Người vợ tương lai của anh?”
Tôi dè dặt hỏi.
Anh cười:
“Khó nói lắm. Để lọt vào mắt nhà họ Chu, chắn là người ưu tú. Biết đâu anh cũng sẽ ngã gục dưới váy ta sao?”
nhanh sau đó, tôi hoàn tất chương trình học, trở về nước.
Người đầu tiên tôi là mẹ của Chu Kỳ Xuyên.
Anh bận việc xong vội vàng chạy tới.
Thấy tôi liền ngẩn người:
“Em về từ bao giờ? Sao không anh ra đón?”
“Tiểu Chu tổng giờ rảnh à?”
Tôi rót trà trêu.
“Dù bận cũng phải đón em!”
Anh giả vờ làm bộ cúi người.
Sau đó ngồi xuống hỏi:
“Sao em lại ở đây?”
Đây chính là địa điểm mẹ anh sắp đặt cho buổi xem mắt.
Tôi đặt tách trà xuống trước mặt anh:
“Chọn em sao?”
Môn đăng hộ đối – tôi và anh là phù hợp nhất.
Nền tảng vững – tôi và anh có từ thuở nhỏ.
Khi ấy, tôi tự tin.
Tự tin rằng chỉ cần có cơ hội, Chu Kỳ Xuyên nhất định sẽ yêu tôi.
Biểu cảm anh khẽ thay đổi, chau mày nhìn tôi, biết rõ tôi không nói đùa.
Một lát sau, anh mỉm cười nhẹ:
“Được.”
Tôi và Chu Kỳ Xuyên hôn.
nhà Thẩm – Chu vốn đã có hệ thân thiết, giờ lại càng thêm gắn bó, như hổ mọc thêm cánh.