Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Bà ta lại bảo chồng tôi nghỉ việc rồi dẫn cả nhà bỏ trốn.

Tôi tìm hiểu được tin tức, bà ta tôi rút đơn ly hôn nên mới vội vàng bỏ chạy trước, hy vọng có vượt qua “ gian bình tĩnh” này.

Bà ta còn huênh hoang với người khác rằng nếu lúc đó tôi rút đơn ly hôn, họ sẽ sống ở nơi khác không quay về nữa, cùng lắm thì con nợ chây lì, kéo dài khi tôi c.h.ế.t vì bệnh.

Chính vì quyết định này mẹ chồng chồng tôi vẫn chưa về bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe.

gian bình tĩnh ly hôn” cuối cùng đã .

Ngày hôm đó, cuối cùng tôi đã được giấy chứng ly hôn.

Chồng tôi cầm lấy giấy chứng , còn đưa trước tôi lắc lư rồi lùng nói: “Từ nay về sau, cô có c.h.ế.t vì bệnh thì không liên quan gì tôi.”

Anh ta đang định quay người rời đi, tôi bỗng nói: “Khoan đã, tôi tặng anh một thứ.”

Mẹ chồng đứng ngay cạnh chồng tôi, vẻ đầy độc địa nói: “ nước này rồi cô còn tặng quà gì nữa? Đã ly hôn rồi, còn lấy lòng con trai tôi sao? May tôi đưa nó ngoài trốn một , nếu không bị cô rút đơn ly hôn rồi.”

Tôi không hề hoảng loạn, đưa mình anh ta.

Chồng tôi hỏi: “Ý gì? Cô đưa tôi sao?”

Tôi lắc đầu nói: “Đây là đơn khám sức khỏe t.ử anh. Kết quả kiểm tra trước đây anh đã có rồi anh chạy ngoại tỉnh, một rồi không quay lại lấy.”

Chồng tôi cười : “Bây giờ cô bắt đầu quan tâm sức khỏe tôi rồi sao? Đừng có bày bộ dạng vợ hiền trước tôi, tôi chỉ thấy kinh tởm.”

Tôi nói: “Anh cứ xem qua đi.”

Anh ta cầm lấy xem, sau đó nụ cười trên dần dần cứng lại.

Mẹ chồng không hiểu kiểm tra đơn, đứng bên cạnh tò mò nói: “Cái này có nghĩa là gì?”

Chồng tôi buông xuống, anh ta ngây ngốc nói: “ này? Tại sao tôi lại bị ung thư?”

Tôi thành nói: “Một trước đã phát hiện anh bị ung thư. Tôi về nhà mượn tiền mẹ tôi chữa bệnh anh mẹ tôi anh không đáng tin cậy nên đã lừa anh, kết quả mẹ tôi đã cược rồi.”

Mẹ chồng nghe xong thì hoảng hốt, bà ta vội vàng giật lấy xem đi xem lại mấy lần, lo lắng nói: “Không , người bị ung thư không phải là cô sao? Sao đột nhiên lại là con trai tôi?”

Tôi nói: “Các người trốn ở bên ngoài một , chắc là bệnh ung thư này bị kéo dài thêm nên nặng hơn rồi, dù sao là vợ chồng một , tôi nhắc nhở anh một tiếng.”

Chồng tôi hoảng , anh ta túm chặt lấy cánh tay tôi: “Không được, cô không được đi, sao lúc đó cô không nói rõ ràng tôi biết? Tôi không ly hôn nữa, cô không được đi!”

Tôi hất tay anh ta , lùng nói: “Chúng ta đã ly hôn xong rồi, anh đừng chạm vào tôi.”

Mẹ chồng lo lắng nói: “Sao cô có ly hôn khi con trai tôi đang bị bệnh chứ? Cô phải giúp chăm sóc con trai tôi!”

Bà ta nhanh chóng giật lấy giấy chứng ly hôn, ném nhân viên rồi hoảng hốt nói: “Hai đứa nó không ly hôn nữa, anh mau tuyên bố họ ly hôn vô hiệu đi.”

Nhân viên hiểu rõ ý chúng tôi là gì, anh ta đảo mắt nói: “Lúc trước trong ‘ gian bình tĩnh ly hôn’ thì gì? Các người tưởng ly hôn là đùa sao?”

Tôi cất giấy chứng ly hôn, xoay người định rời đi mẹ chồng lại vội vàng chắn đường tôi.

Bà ta suy sụp nói: “Con trai tôi bị bệnh, cô lại không nói , hại con trai tôi bỏ lỡ khoảng gian quý báu vậy!”

Chồng tôi đứng nguyên tại chỗ, mức mày trắng bệch.

Tôi nhạt nói: “Đây là báo cáo khám sức khỏe chính con trai bà, anh ta không đi lấy thì liên quan gì tôi? Một trước bà đi đâu? À rồi, bà tôi bị bệnh sẽ liên lụy anh ta nên đưa anh ta đi ngoại tỉnh trốn một .”

Mẹ chồng khóc lóc gào thét: “Sao lại có loại phụ nữ độc ác cô chứ, cô lại bỏ rơi chồng mình khi nó bị bệnh!”

Bà ta khóc rất lớn, dường thu hút chú ý mọi người mọi người lên án đạo đức tôi.

vừa rồi chúng tôi nói không nhỏ tiếng, mọi người đều nghe rõ chúng tôi đang nói về gì.

Vào khoảnh khắc này, mọi người không nhịn được phẫn nộ.

“Bà mới là kẻ không biết xấu hổ, tưởng con dâu mình bị bệnh nênđưa con trai đi trốn một !”

“Con dâu bị bệnh thì dắt con trai đi ngoại tỉnh ly hôn, con trai bị bệnh thì lại con dâu tái hôn chăm sóc. Sao lại có gia đình tiêu chuẩn kép các người, kinh tởm!”

Mẹ chồng lo lắng hét lên: “Sao có giống nhau được!”

tiêu chuẩn kép trắng trợn vậy khiến những người có đều phải hít một hơi khí .

Chồng tôi vẫn run rẩy nói: “Tôi bị bệnh sao? Bác sĩ đã nói gì?”

Tôi nói: “Trước đây tôi đã nói rồi, có trị liệu nhắm mục tiêu trước, sau đó phẫu thuật, cuối cùng không được thì cấy ghép tạng anh kéo dài hơi lâu rồi.”

Anh ta vội vàng nói: “, tôi có trị liệu nhắm mục tiêu trước, bác sĩ nói với cô nào, cô mau thành kể lại tôi một lần.”

Tôi kinh ngạc nói: “ này không lắm?”

Anh ta nói: “Sao lại không ?”

Tôi nói: “Trước đây chính anh nói nếu là anh mắc bệnh thì anh sẽ chỉ nuốt một chai t.h.u.ố.c ngủ, lặng lẽ rời khỏi giới này vì anh không liên lụy gia đình này.”

Chồng tôi suy sụp nói: “ gia đình này không thiếu tôi được, bất hiếu lớn nhất trên đời là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao tôi có bố mẹ nhìn tôi rời khỏi giới này!”

Tôi nhìn anh ta với vẻ chán ghét, anh ta rất kinh tởm. Bản thân bất cứ điều xấu nào đều tự tìm mình một cái cớ hoa mỹ bào chữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương