Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi chiếc ô tô lao đến, Hứa Trạch Thừa vô thức che chở cho cô bạn thanh mai trúc mã.
Còn tôi bị quệt trầy da và ngã xuống bên cạnh xe, anh ta chỉ bực bội gạt tay tôi ra.
“An An phát bệnh tim rồi, anh phải đưa em ấy đi bệnh viện trước. Em ở đây ngoan ngoãn chờ anh.”
Nhưng chưa kịp đợi thì tôi đã bị mối tình đầu lâu ngày không gặp đón đi mất.
Khi Hứa Trạch Thừa hốt hoảng gọi điện cho tôi, mối tình đầu còn đang giúp tôi bôi thuốc lên mắt cá chân chợt lên tiếng.
“Như này có đau không?”
Hứa Trạch Thừa nghiến răng, gần như phát điên mà hỏi. “Em đang ở với thằng nào thế?”
1
Khi Phó An An vừa mỉa mai tôi vừa tỏ ý khinh thường, Hứa Trạch Thừa đứng bên cạnh không nói lời nào.
“Thì ra cậu là bạn gái của A Thừa à.” Cô ta cười ngọt ngào, nghiêng đầu đánh giá tôi. “Nếu cậu mặc bộ đồ này của tớ, thì nhìn từ phía sau, hai đứa mình chắc chắn giống nhau y đúc. anh nói xem, có phải vậy không, A Thừa?”
Cô ta chỉ còn thiếu mỗi việc công khai chuyện Hứa Trạch Thừa xem tôi như thế thân của cô ta nữa thôi.
Khi chàng trai ngước mắt, vừa khéo chạm vào tầm nhìn của tôi. Rất nhanh, như không đành lòng, anh quay đầu đi. “Khi anh quen Nam Gia, không nghĩ nhiều đến thế.”
Tôi chỉ thấy tối nay thật lạnh. Hai tay nhét vào túi, tôi muốn quay về ký túc xá…
Phó An An không hài lòng, bĩu môi nũng nịu. “Vậy anh nói xem, em xinh hay cậu ấy xinh?”
Gió lạnh lại nổi lên. Tôi tranh mở lời trước Hứa Trạch Thừa. “Hai người cứ nói chuyện đi, em về ký túc xá đây.”
Vừa quay người, Phó An An lại đuổi theo. Hiển nhiên cô ta không định buông tha tôi.
“Nam Gia, cậu giận rồi à? Mình chỉ tiện miệng hỏi chút thôi.”
Tôi thử gỡ tay cô ta ra. “Không, làm ơn buông tôi ra.”
Phó An An nhất quyết giữ chặt không buông. Tôi đành dùng chút sức. Cô ta đột ngột thả tay, loạng choạng lùi mấy bước. Lưng đập vào cột điện.
“A——”
Hứa Trạch Thừa dụi điếu thuốc, lập tức chạy tới đỡ cô ta, xem xét từ trên xuống dưới.
“Sao rồi An An, em có bị thương không?” Ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt anh ta đã trở nên âm u.
“Anh đã nói em ấy sức khỏe không tốt chưa? Nam Gia, em tốt nhất nên biết thân biết phận. Mười người như em cũng không bồi thường nổi cho An An đâu.”
Tôi cũng không chắc có phải thật sự do tôi đẩy cô ta không. Mím môi, bước lên một bước định mở miệng xin lỗi. Hứa Trạch Thừa hiểu lầm, lập tức chắn trước mặt cô ta.
“Tránh xa em ấy ra.” Vốn dĩ tôi đang đứng ở mép đường, bị anh ta chặn lại, va vào người anh ta, rồi loạng choạng ngã ra lòng đường.
Hứa Trạch Thừa theo phản xạ định kéo tôi lại, tay vốn đang đỡ Phó An An liền buông ra. Cô ta cũng mất điểm tựa, ngã về phía lòng đường. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, một ánh đèn xe chói lóa lao về phía chúng tôi. Chiếc xe con đã gần trong gang tấc.
“An An!” Hứa Trạch Thừa định nắm tay tôi nhưng rồi đột ngột đổi hướng, thả tôi ra. Anh ta kéo Phó An An lại. Còn tôi thì ngã về phía bên xe. May mà xe kịp phanh, lúc tránh vội tôi chỉ bị trật mắt cá chân.
“Mẹ nó chứ, đi đứng kiểu gì vậy?” Tài xế chửi ầm một câu rồi mới lái đi.
“Nam Gia, em không sao chứ——” Hứa Trạch Thừa vừa buông Phó An An ra định bước về phía tôi, thì cô ta bỗng ngồi thụp xuống đất.
“A Thừa… Hình như em lại bị đau tim…”
Tôi không nói gì, lẳng lặng nhìn anh vội vã chạy lại, bế cô ta lên. Chỉ khi anh định rời đi, tôi mới giữ tay áo anh.
“Nơi này hẻo lánh quá, không bắt được xe, có thể…”
Chưa kịp nói hết, Hứa Trạch Thừa đã cau mày hất tay tôi ra, giọng bực bội. “Không thấy An An gấp hơn em à? Em ấy lên cơn đau tim, anh phải đưa em ấy tới bệnh viện gần đây trước đã. Ở đây chờ anh, anh sẽ quay lại đón em ngay.”
Nói xong, anh ta ôm Phó An An rảo bước bỏ đi. Yêu vào có thể khiến người ta mất lý trí đến thế sao? Thực ra tôi chỉ muốn bảo anh ta gọi tài xế nhà anh ta đến đón chúng tôi.
Tôi thở dài, thầm bái phục anh ta. Từ đây đến bệnh viện gần nhất cũng hơn mười cây số, anh định vác cô ta chạy marathon chắc? Tôi bắt đầu hoài nghi ông bạn trai hợp đồng này.
2
Đúng vậy, mối quan hệ giữa tôi và Hứa Trạch Thừa là người yêu theo thỏa thuận. Tôi không thích anh ta, chưa từng thích. Nửa năm trước, đầu năm hai đại học, anh ta tìm tôi.
Vẻ mặt kiêu ngạo, đặt ngay tờ chi phiếu trước mặt tôi. “Tôi cần một người bạn gái trên danh nghĩa, để né mấy vụ xem mắt do gia đình sắp đặt. Điều kiện duy nhất là phải giữ bí mật, không can thiệp vào đời sống riêng của nhau. Thời hạn 1 năm, thù lao là 100 vạn.”
Tôi làm như ra vẻ đắn đo suy nghĩ. Một lúc sau, mới tỏ ý ‘miễn cưỡng’ chấp nhận. Bây giờ tôi mới hiểu, lý do anh tìm tôi chứ không phải người khác, là vì tôi trông khá giống Phó An An – cô bạn thanh mai của anh ta.
Giờ An An đã quay trở lại. Không chừng hợp đồng sẽ chấm dứt sớm. Vậy thì 50 vạn còn lại chắc toi mất…
3
Nghĩ đến đây, tôi lại thở dài. Ngay giây tiếp theo, trước mặt tôi bỗng xuất hiện một đôi giày.
Ngước mắt nhìn lên.
“Thật thảm hại, bị bạn trai dẫn ‘tiểu tam’ bỏ rơi giữa đường.” Kỳ Bắc Chước đứng đó, nhìn xuống tôi, giọng mỉa mai.
Đây là lần đầu chúng tôi gặp lại sau 2 năm 8 tháng 3 ngày. Lúc này, anh ấy đã trở thành ngôi sao hot nhất hiện tại. Tôi ngây người nhìn anh, vô thức muốn giữ chút sĩ diện cho mình.
“Ồ, anh hiểu lầm rồi.” Tôi nghiêm túc nói: “Thật ra là tôi đánh cho hai người họ chạy mất, chắc anh chưa biết, tôi tự học tán thủ đấy.”
Kỳ Bắc Chước khẽ hừ lạnh. “Cứng miệng ghê.”
Nhưng sau đó anh lại cúi xuống bế thốc tôi lên. Đã lâu rồi tôi mới ôm lại cổ anh.
Ngắm đôi môi mỏng của anh ở khoảng cách gần, tôi mím môi, buột miệng nói: “Môi tôi mềm lắm, anh không tin thì thử đi.”
Nếu là hai năm rưỡi trước, Kỳ Bắc Chước hẳn sẽ đáp lại bằng một nụ hôn ngay. Nhưng bây giờ, anh là một Kỳ Bắc Chước lạnh lùng. Vì thế, anh chỉ liếc tôi một cái mà không thèm bận tâm.
Tôi: “…”
Ngượng muốn chết. Nhưng Kỳ Bắc Chước xưa nay vốn xuất sắc trong bộ môn “khiến Nam Gia không ngượng nhất, chỉ có ngượng hơn”. Anh nửa cười nửa không, khóa chặt ánh mắt tôi.
“Bây giờ thì sao? Em có hối hận vì ngày trước đã bỏ rơi tôi không?”
Câu hỏi này thật sự khiến tôi mất hết thể diện. Tôi cẩn trọng không trả lời, chỉ chui vào lòng anh thêm chút nữa.
“Trời lạnh quá, Kỳ Bắc Chước.”
Anh khựng lại một giây, rồi siết chặt tôi hơn. Anh không nói gì, nhưng bước chân nhanh hơn hẳn. Cũng may lúc này đã khuya. Trên đường không có ai chứng kiến cảnh nam minh tinh dây dưa với bạn gái cũ.
4
Kỳ Bắc Chước đưa tôi về căn hộ anh thuê tạm ở gần trường tôi. Anh giải thích qua loa rằng dạo này có công việc ở đây. Khi ấy, tôi nào ngờ công việc này lại dính líu đến mình…
“Tự bôi thuốc đi.” Kỳ Bắc Chước vẫn lạnh nhạt, ném cho tôi tuýp thuốc.
Tôi gật đầu, định đi rửa tay trước. Vừa nhổm dậy khỏi sofa, anh đã gạt nhẹ, ấn tôi ngồi lại.
“Muốn tôi giúp đỡ, thì nói thẳng đi?”
Tôi nghiêng đầu, khẽ thở dài. Đúng là anh lúc nào cũng suy diễn lắm thật. Nhìn chàng trai đang cẩn thận bôi thuốc, cố gắng nhẹ tay hết sức. Trong khoảnh khắc này, anh chồng chéo với dáng vẻ ba năm trước.
Tôi bỗng muốn hôn anh. Nghĩ vậy, tôi vừa định hành động. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá hỏng chuyện tốt của tôi. Kẻ nào không biết điều gọi lúc này thế!
Thấy ánh mắt Kỳ Bắc Chước cũng lướt qua màn hình điện thoại, anh khẽ nhếch khóe môi mà không nói gì.