Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJLYivYjW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 3

“Vì em muốn tôi làm kẻ thứ ba, đúng không?” Kỳ Bắc Chước tựa vào ghế, tay giữ eo tôi.

Giọng anh đầy vẻ mỉa mai. Câu hỏi bất ngờ này khiến bốn chữ ‘không can thiệp’ mắc nghẹn nơi cổ họng tôi.

8

Khi tôi còn đang ngơ ngác, tay Kỳ Bắc Chước đặt ở eo bỗng đẩy mạnh về phía trước. Tôi chống tay lên vai anh. Khoảng cách giữa môi hai đứa gần như chưa đầy 1cm.

Giọng anh chậm rãi: “Nam Gia, muốn mua chuộc tôi để tôi thành tình nhân bí mật của em, ít ra cũng nên thể hiện chút thành ý.”

Tôi ngẩn người nhìn đôi môi anh, khẽ hỏi: “Anh muốn tiền, hay muốn một nụ hôn?” Trong bầu không khí này, có vẻ cứ hôn trước rồi giải thích cũng được…

Kỳ Bắc Chước không trả lời, trực tiếp cắn lấy môi tôi. Giữa hơi thở quấn quít, tôi nghe giọng anh khẽ vang. “Cái gì cũng được, Nam Gia, anh đều cam tâm tình nguyện. Anh đang cầu xin em, em có nhìn ra không? Cầu xin em yêu anh lần nữa. Giống như trước kia…”

9

Khóe mắt tôi bỗng cay xè. Tôi không chịu nổi vẻ hạ mình thế này của Kỳ Bắc Chước. Đang định mở miệng nói cho anh biết sự thật, thì tiếng loa ngoài khiến tôi chú ý.

“Hết hạn đăng ký rồi! Mọi người về đi!” 

Tôi đẩy vai Kỳ Bắc Chước ra, vội nhìn ra bên ngoài.Hết hạn rồi à? Vậy 5 vạn tiêu luôn? Sáng nay vừa phải đối mặt nguy cơ mất 50 vạn, giờ đến cả 5 vạn vốn có thể ‘đi cửa sau’ cũng tan tành mây khói.

10

Vì chuyện này, mấy hôm liền tôi ủ rũ. Nhưng tôi đã đánh giá thấp mức độ “bám người” của Kỳ Bắc Chước.

“Công bố kết quả tuyển chọn nữ chính rồi mấy bồ ơi!!” Ngay lúc sắp tắt điện, một cô bạn cùng phòng đột nhiên hét toáng lên. Tôi chỉ thở dài, chẳng còn tâm trạng mà nghe.

Vừa lúc đó, “ông chủ” Hứa Trạch Thừa gọi cho tôi. “Anh đang ở dưới ký túc xá, xuống đây.”

Tôi thầm niệm một trăm lần “bình tĩnh”, tự nhắc mình tiền còn chưa vào tay. Đối diện với kẻ tính khí thất thường như anh ta. Vừa mở miệng, anh ta đã chất vấn: “Em có quen biết với Kỳ Bắc Chước không?”

Tôi sững sờ, không ngờ anh lại biết.

“Nếu anh đoán không sai. Đêm đó chính cậu ta đã đưa em đi, đúng không?” Hứa Trạch Thừa có một tật xấu, càng giận dữ thì ngữ điệu càng lạnh nhạt. Nhưng sát khí quanh anh ta thì không cách nào che giấu.

Tôi bất giác lùi lại một bước. Hành động này hoàn toàn chọc giận Hứa Trạch Thừa. Anh ta đè tôi lên lan can cạnh đó. Không hề nương tay, lưng tôi ê buốt.

“Sao phải né anh?” Anh ta cười khẽ, “Anh vẫn chưa làm gì cả mà.”

“Vậy anh muốn làm gì?” Tay tôi rịn mồ hôi, cố tỏ ra bình tĩnh. 

Anh ta vẫn nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ lại tàn nhẫn: “Em nói xem, nếu quan hệ giữa em và Kỳ Bắc Chước bị phanh phui. Cậu ta sẽ bảo vệ em, hay vì sự nghiệp của mình mà đem em ra hy sinh?”

11

“Hứa Trạch Thừa, anh nói thẳng đi, rốt cuộc anh muốn gì?” Tôi không dám để lộ sơ hở, giọng điệu vẫn giữ bình thản. 

“Cắt đứt với cậu ta.” Hứa Trạch Thừa buông tôi ra, lùi lại, lấy điếu thuốc cắn vào miệng. Cúi mắt châm lửa, giọng khàn khàn: “Anh và Phó An An chẳng có gì. Điều khoản không can thiệp huỷ bỏ, anh muốn em trở thành bạn gái thật sự của anh.” 

Việc tôi im lặng, trong mắt anh ta, có lẽ thành do dự. Hứa Trạch Thừa nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng.

Anh cười. “Xem ra em cũng không tin Kỳ Bắc Chước sẽ vì em mà từ bỏ sự nghiệp. Nếu không, em đâu cần ở đây thương lượng với tôi, đúng không?”

Bây giờ tôi mới nhìn anh ta, nghiêm túc nhưng không hề vội vã phản bác. “Không phải đâu, Hứa Trạch Thừa. Kỳ Bắc Chước sẽ không bao giờ vứt bỏ tôi vì bất cứ thứ gì, tôi chưa từng nghi ngờ điều đó.”

Gương mặt Hứa Trạch Thừa hơi khựng lại, nhưng rất nhanh trở về bình thản.

“Vậy sao? Em đang trách hôm ấy tôi bỏ em lại, đi cứu An An trước à? 

“Em cũng xứng?*” Một giọng nói từ đâu vang lên, cắt ngang. Nhìn qua, tôi thấy Kỳ Bắc Chước chỉ đội mỗi chiếc mũ lưỡi trai. Anh tiến lại gần, kéo tôi ra phía sau lưng mình.

*Câu này là câu nói ở đầu truyện lúc Hứa Trạch Thừa nói với Nam Gia. Không phải Kỳ Bắc Chước nói nha.

Ngáp dài một cái. “Nam Gia sợ anh dùng sự nghiệp của tôi để đe dọa. Hiểu chưa? Cô ấy không biết, chẳng ai để ý đến mấy trò uy hiếp của anh đâu.”

Tầm mắt Hứa Trạch Thừa dừng lại trên bàn tay Kỳ Bắc Chước đang nắm tay tôi, giọng anh ta trầm xuống đến vô cảm.

“Tôi chỉ nói một lần. Bỏ tay bạn gái tôi ra.” Vẻ mặt hiện tại của Hứa Trạch Thừa rất quen.

Tôi từng thấy anh ta đánh nhau một lần. Trước khi ra tay, anh ta cũng tỏ vẻ bình lặng thế này. Nhưng thật ra giữa chân mày đã nổi đầy sát khí. Kỳ Bắc Chước cười khẩy, không xem lời anh ta ra gì. Bầu không khí căng như dây đàn.

12

Chính Hứa Trạch Thừa là người ra tay trước. Khi hai người đánh nhau, tôi chỉ ngồi xổm một bên, canh chừng giúp Kỳ Bắc Chước. Anh ấy có học qua võ tự do. Tôi chẳng chút lo lắng.

Quả nhiên. Chẳng mấy chốc, Hứa Trạch Thừa bị Kỳ Bắc Chước ép vai vào gốc cây. Rõ ràng, Hứa Trạch Thừa thua rồi.

“Đồ ngu.” Kỳ Bắc Chước hờ hững đánh giá kẻ bại trận. Rồi anh buông tay, quay lại nắm tôi. Hứa Trạch Thừa ho hai tiếng, không hề lau vết thương nơi khóe miệng. Anh ta cứ thế để mình trông thảm hại.

“Nam Gia.” Anh ta tựa lưng vào gốc cây, mắt khép hờ. “Em cứ thế không chút do dự mà đi với cậu ta sao? Nửa năm chúng ta bên nhau, em chưa bao giờ để tâm đến tôi, đúng không?” 

Câu nói của anh ta khiến tôi sực nhớ điều gì đó. Tôi quay lại đứng trước mặt Hứa Trạch Thừa. “Chúng ta thật ra chưa từng ‘bên nhau’, chỉ là giao dịch, cả anh và tôi đều hiểu. Hơn nữa, anh dùng chiêu đe dọa, can thiệp vào cuộc sống của tôi, tức là anh đã vượt ranh giới. Tôi yêu cầu chấm dứt hợp đồng, từ bây giờ chúng ta không ai nợ ai.”

Như thế, tôi cũng không phải bồi thường vi phạm. Tâm trạng hơi nhẹ nhõm hơn. Khi quay trở về cạnh Kỳ Bắc Chước, bước chân tôi thậm chí phơi phới hơn một chút.

13

Trong căn hộ của Kỳ Bắc Chước. Tôi đang bị “xử phạt”. Tôi quỳ trên đùi anh, cổ tay bị trói bằng một chiếc cà vạt. Đầu còn lại của cà vạt nằm trong tay anh. 

“Giỏi ghê ha, bỏ tiền ra làm bạn gái người ta.” Vừa nói, anh vừa giật giật cái cà vạt. Tôi quỳ không vững, cứ đổ vào người anh.

“Em chỉ cần đeo bảng tên thôi, liền có 100 vạn bỏ túi. Từ chối chẳng phải là kẻ ngốc sao!” Kỳ Bắc Chước nhìn tôi chằm chằm, bỗng giật mạnh một cái. 

Kéo tôi ngã hẳn vào lòng anh.

“Nam Gia, bàn với em chuyện này. Hiện giờ anh kiếm được nhiều tiền hơn trước. Anh cho em hết, làm bạn gái chính thức, không phải trên danh nghĩa. Đồng ý không?” 

Tôi im lặng ngắm anh. Có lẽ anh không biết, đằng sau vẻ mặt cố tỏ ra bình thản của anh, là sự căng thẳng lồ lộ. Tôi nâng bàn tay đang siết chặt của anh, khẽ hôn lên đốt ngón tay.

“Em cũng tự dành dụm được kha khá rồi. Kỳ Bắc Chước, có điều này em quên nói với anh.” Anh liếc nhìn tay mình đang nằm trong tay tôi.

“Chuyện gì?”

“Kể từ khi gặp lại anh, em đã nghĩ tới việc bỏ khoản 50 vạn còn lại mà Hứa Trạch Thừa hứa trả nốt cho em rồi. Vốn dĩ em là người bình thường đến mức vay 1.5 đồng mua bánh bao cũng đòi trả lại.” Thế là ngôi sao đỉnh lưu nhà họ Kỳ cuối cùng cũng được tôi dỗ dành, anh  hứa sẽ bù cho tôi nhiều lần 50 vạn kia. 

Nam Gia vui quá muốn xoay vòng vòng.jpg

14

Đã lâu không gặp, bất kỳ va chạm nào cũng dễ thành lửa bén rơm khô. Ngay lần đầu tiên chạm mặt, tôi đã cảm nhận rõ sự nhạy cảm của Kỳ Bắc Chước…

Tôi bị anh hôn đến mức đầu óc mịt mù. Lấy lại ý thức thì đã thấy mình nằm trên giường.

“Tiếp theo phải làm gì?” Tôi cố nén ngượng, khẽ hỏi.

Kỳ Bắc Chước cúi nhìn tôi, đầy vẻ lão luyện mà quăng ra hai từ. “Cởi ra.”

Tôi không muốn hỏi ba năm nay anh có từng hẹn hò ai khác không. Nếu có, tôi cũng sẽ thông cảm. Nhưng thực tế hình như không phải vậy. Quả nhiên anh rất giỏi diễn xuất, bề ngoài trông “cao tay” nhưng thật ra lại gà mờ.

“Cái này dùng thế nào?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương