Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 5

Cứ thế, anh bế tôi trở về giường trong tư thế đó. 

“Thầy Kỳ đêm nay sẽ dạy em khóa học mới.” 

Tôi rùng mình: “Khóa học… gì cơ? Cách diễn cảnh thân mật.” 

Anh nâng tay tôi, đan mười ngón, lẳng lặng đắm chìm trong đó.

18

Thể lực của Kỳ Bắc Chước tốt đến kinh ngạc. Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, mí mắt tôi hầu như chẳng nhấc lên nổi. Anh trầm ngâm, không nói lời nào. Tôi đang lơ mơ sắp ngủ, thì anh đột nhiên hỏi khiến tôi tỉnh hẳn. 

“Thói quen cắm đầu kiếm tiền của em bây giờ, có liên quan đến lý do ngày trước em nhất quyết đòi chia tay anh không?” 

Tôi quay lưng về phía anh, chớp mắt. Trong đầu thoáng qua hình ảnh lũ chủ nợ chèn ép, tạt sơn lên cửa nhà tôi, quấy rối… Thậm chí mang máy ảnh dí vào tôi và mẹ để chụp bừa. Món nợ 80 vạn. 

Nhà Kỳ Bắc Chước hồi ấy quả thật giàu có. Nhưng tôi nào có tư cách, với tư cách một cô bạn gái “yêu sớm” đi bắt anh xin bố mẹ đưa 80 vạn giúp gia đình tôi? Không chia tay, sớm muộn anh cũng sẽ bị phát hiện. 

Lúc ấy chuyện còn rắc rối hơn. Tôi mơ màng hé mắt, trở mình dụi vào lồng ngực anh.

“Buồn ngủ quá, Kỳ Bắc Chước…” Tôi tùy tiện cọ cọ cổ anh, nói bừa: “Anh bảo em hay buồn ngủ thế này, liệu có phải em… có bầu rồi không?” 

Anh khẽ hừ, không hỏi thêm. Chỉ vòng tay siết tôi chặt hơn chút nữa.

19

 Phó An An kiểu người càng lúc càng giở trò. Sau khi Hứa Trạch Thừa rời đoàn, cô ta càng lộ nguyên hình. 

“Đạo diễn ơi, thực ra em thấy có thể thêm vài cảnh giữa em và thầy Kỳ, như vậy mạch phim sẽ hoàn chỉnh hơn.” 

Vị biên kịch có tiếng ngồi bên khẽ cười nhạt, xoay bút chứ không tiếp lời. 

Đạo diễn “ồ” một tiếng: “Em muốn thêm kiểu gì?” 

Phó An An chống cằm, mặt ửng đỏ: “Thêm vài cảnh thân mật, như thế mới thể hiện được nỗi si mê của em dành cho nam chính.” 

Vớ vẩn hết sức. Tôi vẫn giữ nụ cười lịch sự, trong lòng đã chửi thầm cô ta không biết bao nhiêu lần. Đạo diễn ngẫm nghĩ, quay sang nhìn Kỳ Bắc Chước đang ngồi tựa lưng cạnh tôi.

“Thầy Kỳ thấy thế nào?” 

Trong lúc không ai để ý, anh buông tay tôi ra. Rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Được, chấp nhận thêm cảnh thân mật.”

Mắt Phó An An sáng rực: “Thật hả thầy Kỳ!” 

Anh chẳng bận tâm đến cô ta, chỉ nói với đạo diễn và biên kịch: “Nhưng tôi chỉ nhận cảnh thân mật với cô Nam Gia thôi.” 

Vẻ mặt Phó An An lập tức trở nên cay cú nhìn tôi. “Tại sao chứ!” 

Dựa theo kinh nghiệm quan sát, tôi biết câu sau của Kỳ Bắc Chước chắc chắn là đòn nặng nề. Ngón tay anh gõ gõ đầu gối một cách lơ đãng: “Cô Phó, sáng nay món rau mắc ở kẽ răng bên trái cô còn chưa lấy ra. Sao tôi đóng cảnh thân mật với cô được?”

Giữa đám đông, Phó An An vội bịt miệng. Cô ta quay lưng lại, rút gương soi. 

Khi quay về, lại cố cãi: “Không có đâu.” 

Kỳ Bắc Chước ra hiệu cho trợ lý đưa cho cô ta một viên kẹo bạc hà. 

“Tôi cứ tưởng mùi trong miệng cô là do kẹt thức ăn, “Chứ nếu đó là mùi tự nhiên, thì đây – kẹo cao su, tặng cô đấy.” 

Mặt Phó An An hết đỏ lại trắng Thật ra cô ta không bị hôi miệng. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ Kỳ Bắc Chước cố tình làm khó cô ta. 

Nhưng sau đó, tôi thấy anh đi ngang qua cậu diễn viên đóng thế, vỗ nhẹ vai cậu ấy. Thực chất là, có một thành viên đoàn phim mang theo một hộp tỏi muối tự làm chia cho nhiều người ở hiện trường. 

Cậu diễn viên đóng thế cũng ăn thử. Mùi nồng đặc ấy không chỉ do mình cậu ta, Nhưng Phó An An lại cố tình gán ghép sai lệch. Có thể nói, Kỳ Bắc Chước vừa giúp cậu ấy xả giận.

20

 Cú đả kích cuối cùng với Phó An An là khi thấy tôi và Kỳ Bắc Chước quay cảnh hôn. 

“Không phải đồn rằng Kỳ Bắc Chước không bao giờ tự đóng cảnh hôn sao?!”

Xong cảnh này, đối diện sự nghi ngờ của mọi người. Hiếm khi Kỳ Bắc Chước tỏ vẻ nghiêm túc: “Hồi trước tôi không chuyên tâm, nhờ cô Nam Gia, tôi đã sửa được thói xấu này. Để thể hiện thành ý, tôi sẵn sàng nhận thêm vài cảnh hôn nữa.” 

Bệnh mất rồi… Tôi che đôi môi đang sưng, lén nhéo eo anh một cái. Chắc tôi hơi mạnh tay. Tối đó đạo diễn mời cả đoàn đi ăn. Trong bữa, phó đạo diễn thấy Kỳ Bắc Chước xoa nhẹ hông hai lần, bèn cười đầy ẩn ý.

“Phục vụ ơi, cho bàn mình thêm dĩa hàu sống. À, đặt chỗ trước mặt Bắc Chước nhé.”

Kỳ Bắc Chước: … 

Những người còn lại hiểu ra, liền ho khan mấy tiếng. Anh nghiến răng, mặt đen ngòm nhìn tôi. Tôi lập tức nhận được “thông điệp” ấy. 

“Nam Gia, em xong đời rồi.”

21

Nửa đêm mọi người đều ngủ, Kỳ Bắc Chước lẻn vào phòng tôi. 

“Nhờ phúc của em đấy!” Anh vừa vào cửa, liền ép tôi lên tường hôn tới tấp. Tay còn dẫn dắt tay tôi chạm đến hậu quả “từ món hàu” này. 

“Mai em đâu có cảnh quay, đúng chứ?” Anh vừa nói, vừa mơn trớn làn da bên cổ tôi. 

Tôi không thể lùi, đành dựa lên vai anh, khẽ thỏa hiệp: “Kỳ Bắc Chước, xin anh…Tối đa 3 lần thôi, được không?” Không thì tôi toi mất nửa cái mạng. 

Anh đồng ý ngay tắp lự. Sau đó, mãi đến lúc tôi mệt lả, tuyệt vọng ngắm rạng đông dần ửng đỏ ngoài cửa sổ, Mới sực nhớ rằng đừng tin lời đàn ông lúc bốc hỏa.

22

 Sau những đêm “mặn nồng”, sáng hôm sau tôi thường bị dọa cho tỉnh. Lần này là vì tôi lên top tìm kiếm.

 #Nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của Kỳ Bắc Chước#

 #Kỳ Bắc Chước – Nam Gia#

 #Kỳ Bắc Chước diễn đúng bản chất#

 #Ship cặp Bắc – Nam đừng quá cuồng# 

Nghĩ chắc mình bị mắng tơi tả, tôi vào đọc bình luận.

“Có linh cảm đây là chị dâu thật, xem ảnh hậu trường đi, ánh mắt anh ấy dành cho cô ấy sến rõ mà, trình diễn này không diễn được đâu.” 

“Bớt đùa, fan chân chính của ổng biết rõ mọi người ghét ông ấy đóng phim chứ không chịu hát, mà bây giờ ổng còn bày trò?”

“Mỗi mình tui để ý, cuối cùng anh ấy không phải đồng tính, hố hố…”

“Bấn chết mất, tui ship liều cặp này!!” 

Hướng gió hiện tại không tệ, không cần ra tay can thiệp. Hôm nay, tôi và Kỳ Bắc Chước vừa khéo được nghỉ quay. Chiều tối, chúng tôi ăn mặc kín mít, đi dạo ở vùng ngoại ô gần đó. Nào ngờ cảnh này bị paparazzi phục sẵn chụp trộm, tung lên mạng ngay.

“Nam Gia.” Giọng anh vẫn trong trẻo như ngày nào,

Tôi ngoảnh đầu. 

“Hả?” 

Anh dừng lại cách tôi vài mét, nở nụ cười rất nghiêm túc: “Em thích anh không?”

Tôi ngó quanh, thấy nơi này vắng tanh. Nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, tôi nhảy bổ vào lòng anh. 

“Thích chứ!” 

Anh đỡ lấy tôi, vòng tay ôm chặt. Khẽ bảo: “Vậy cho anh một danh phận nhé.” 

Nhìn dáng vẻ anh không đùa, tự nhiên tôi có dự cảm mà mở Weibo. Bị sập server! Tôi đăng nhập lại!

Top 1 tìm kiếm: #Kỳ Bắc Chước – Nam Gia# hot.

Tôi bấm vào. Dòng trên cùng là bài anh vừa đăng.

“Đây là năm thứ 6 anh thích em. @Nam Gia.”

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương