Tôi sinh ra đã có bản tính phản nghịch, nghe không hiểu “tiếng người”.
Mẹ nuôi nói em trai được đi học còn tôi thì không, là vì nó có nhiều hơn tôi một thứ.
Thế là buổi tối tôi liền cầm kéo “cắt phựt” cái thứ ấy của nó.
Cha mẹ nuôi tức giận như điên, đánh tôi một trận, rồi đem tôi gả cho lão quang cô đơn trong làng.
Tôi bỏ thẳng thuốc chuột vào cơm của lão.
Ngày hôm đó lão phải vào viện, còn tôi bị đưa về nhà.
Cha mẹ nuôi không cho tôi ăn, nói muốn bỏ đói tôi cho chết.
Đã như vậy, thì đừng ai được ăn!