Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nguyệt Quang trong lòng anh ấy đã trở về nước.
Tôi rằng mình sẽ phải nhường chỗ.
Kết quả là vị Bạch Nguyệt Quang trước mặt mọi người thì: “Chị dâu xinh quá đi mất!”
Sau lưng thì lại: “Chị dâu, tiếc là em không phải … nếu không em nhất định giới thiệu anh trai em cho chị!”
Tôi đang chuẩn bị thu dọn hành lý liền ngơ ngác: Hửm???
Vị “Bạch Nguyệt Quang” này, sao cô không đi theo kịch bản thế hả?!
1.
Sau ba làm “thế thân”, người trong lòng Cố Tiêu Thần cuối cùng cũng đã về nước!
Mỗi ngày tôi đều bị anh ta bóc lột, hầu hạ anh ta như quản gia, còn phải chịu đựng việc anh ta ngày nào cũng khen mình trước gương.
A ha ha!!! những ngày tháng bị sỉ nhục như thế, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi!
Tôi giả vờ vừa khóc vừa chạy đến tìm anh ta:
“Cố Tiêu Thần, vị trí này đã đến lúc trả lại cho cô Tô rồi, đồng của chúng ta đến đây là chấm dứt thôi.”
Vừa nói, tôi vừa nhanh tay nhét tất cả quần áo túi xách mà anh ta tặng vào vali.
Còn cả thẻ ngân hàng, giấy …
, nhiều quá nhiều quá! Nhiều đến mức tôi khóc không nổi luôn.
Nếu không phải vali không đủ chỗ, mấy món Chanel, SK-II trên bàn trang điểm tôi cũng sẽ không bao giờ để lại.
Lúc này…
Một ngón tay thon dài, trắng trẻo với khớp xương rõ ràng bỗng ấn lên một tấm thẻ ngân hàng của tôi.
“Đợi đã.”
“Ai cho em đi?”
Lọ t.h.u.ố.c nhỏ mắt 5 đồng tôi mua treo lủng lẳng trên mi mắt, nghe thấy câu này, tôi ngẩn người không phản ứng kịp.
Ngước lên nhìn chủ nhân ngón tay ấy.
“Ý… ý là gì?”
Người sống mũi cao, mặt mày lạnh lùng, áo sơ mi đen may đo tôn lên bờ vai rắn chắc cùng thân hình cường tráng.
Anh ta nhìn tôi từ trên cao, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng:
“Điều khoản trong đồng vẫn hoàn .”
“Giang Tiểu Hạ, em không được đi.”
2.
Ba trước, vì để chữa bệnh cho bà ngoại, tôi đã nhắm mắt ký bản đồng làm “thế thân” đầy nhục nhã với Cố Tiêu Thần.
Anh ta cần một người đóng giả làm bạn gái cho đến khi người con gái trong lòng quay về.
Mà tôi thì… hơi giống cô ấy.
Cũng đều là một mũi, một miệng, hai con mắt.
Thế là, tôi vinh dự trở “thiên tuyển chi nữ”.
Ba làm bạn gái thế thân của “Tổng Cố”, tôi đóng vai cô gái nhỏ vì “tình yêu” mà đội mưa lội sông, còn giỡn hớt giữa tuyết.
Còn Cố Tiêu Thần thì sao?
Anh ta như một tư bản ác độc, luôn ra lệnh bóc lột tôi triệt để.
là tận cùng lương tâm!
Khó khăn lắm tôi mới đợi được người anh ta thương quay về, cuối cùng có thể kết thúc đồng.
Ai ngờ, anh ta lại bắt tôi giúp anh ta se duyên với cô ấy.
Đây phải đang làm khó tôi sao!
Dù gì thì, với tính cao đại như anh ta, làm gì có cô gái nào mù mắt mà thích nổi chứ?
“Ừm? Giang Tiểu Hạ, em lại đang nghĩ gì thế?”
“Tôi đang nghĩ, như anh: vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại hoàn mỹ song, cô gái nào nhìn thấy mà mê anh c.h.ế.t đi sống lại!”
“Thật không?”, Anh ta liếc nhìn tôi, khóe môi cong lên, rồi nhìn về chiếc gương tròn trên bàn trang điểm, lộ ra vẻ hài lòng.
Anh ta tin rồi!
Trong gương cũng phản chiếu biểu cảm tôi lúc này: gượng như muốn nói lại thôi.
“Thu dọn đi, rồi theo tôi ra .”
kịp phản ứng, Cố Tiêu Thần đã như thường lệ ra lệnh cho tôi.
Tôi ngạc nhiên: “Đi làm gì?”
Anh ta đút một tay vào túi, chỉ để lại ba chữ rồi bước đi tao nhã khỏi phòng:
“Đón Tuyết Nhu.”
3.
ở thủ đô.
Tôi mặc chiếc váy đỏ dài rực rỡ, chân mang đôi cao gót đen tám phân, loạng choạng bước theo người sải bước phía trước.
“Cố Tiêu Thần, đợi tôi với.”
Nhìn dáng vẻ ung dung vững chãi của anh ta, tôi chỉ muốn tháo giày cao gót ném vào gáy của anh ta.
Chỉ có mới vì sao đi đón người trong lòng của anh ta mà phải kéo tôi theo.
Chắc là muốn kích thích đối phương hả?.
là con cáo già.
Vì muốn phối với anh ta mà tôi phải cố tình diện bộ chiến bào này để tác động thêm mạnh.
Không ngờ giày cao gót lại khó đi đến thế, tôi suýt ngã chổng vó bốn lần trên đường.
Có người qua đường vội vã lướt qua làm tôi bị va phải ai đó, thân thể nghiêng ngả, không kịp khống chế mà ngã cắm đầu.
“Á!”
Tôi nhắm chặt mắt, trong lòng đầy tuyệt vọng. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại rơi vào một vòng tay rộng ấm.
Giống như số lần trước.
Tôi mở mắt thì chạm phải ánh mắt lạnh lẽo sáng ngời của Cố Tiêu Thần.
“Cảm… cảm ơn.”
Tôi run giọng, mượn lực anh ta để đứng thẳng dậy.
Anh ta còn hừ lạnh, giọng tràn đầy chán ghét “Ngốc đến c.h.ế.t.”
Tôi đơ mặt.
Bỗng phía cửa lên một tiếng gọi đầy phấn khích
“Cố Tiêu Thần.”
Tim tôi trĩu xuống.
Chờ đã.
Người trong lòng của Cố Tiêu Thần tên là Tô Tuyết Nhu.
Dù gặp, chỉ nghe tên cũng tượng đó là một cô gái ngọt ngào dịu dàng, trong trẻo như tuyết, mềm mại như nước.
Trên đường đến đây, tôi còn tượng ra 1001 viễn cảnh gặp mặt cô ấy.
Một cô gái yếu mềm thấy tôi ngạo nghễ sánh vai bên Cố Tiêu Thần thì nước mắt lưng tròng, níu tay anh ta cầu xin đuổi tôi đi.
Nhưng đời không như tượng, ở cửa , người mặc áo ba lỗ lệch vai, da rám màu đồng, toàn thân mang phong cách hiphop kia là ai???
“Tô Tuyết Nhu.”
Câu trả lời của Cố Tiêu Thần khiến tôi đầy tuyệt vọng.
Tôi đứng bơ phờ giữa gió. Trên đầu ba tiếng quạ kêu o… o… o.
Ây sì C.h.ế.t tiệt.
Thì ra người cao lãnh kiêu ngạo như anh ta lại thích kiểu này sao.
4.
Dù ngoại hình người trong lòng không giống tượng của tôi.
Nhưng bản thân là một diễn viên chuyên nghiệp (trong ngoặc kép) vì tiền mà làm việc, tôi vẫn phải hoàn nhiệm vụ.
Thấy Tô Tuyết Nhu kéo hành lý chạy về phía này, tôi ưỡn ngực, kiêu căng khoác tay Cố Tiêu Thần.
Người bên cạnh chợt khựng lại.
Không sao, tôi có thể hiểu được.
Dù sao anh ta là kiểu không thích người khác chạm vào.
Ba nay số lần tôi chạm anh ta đếm trên đầu ngón tay, cũng toàn là khi một trong hai người say.
Thây Tô Tuyết Nhu sắp lao tới ôm anh ta, tôi ngẩng cằm lên, bày đủ khí thế y như 18 vị la hán.
“Chào cô Tô, tôi là bạn g…”
“Chị dâu không!”
Tô Tuyết Nhu ném hành lý, lao đến ôm chầm tôi.
Hương thơm nhẹ trên người cô ấy quấn đầu mũi khiến mặt tôi chợt đỏ bừng.
…
Cô nương này mềm mại quá.
Thật tội nghiệp, sao lại xui xẻo lọt vào mắt của Cố Tiêu Thần thế này.
Cô ấy ôm tôi đầy phấn khích “Chị dâu xinh quá, em mong được gặp chị từ lâu rồi.”
Khoan đã.
Vì đam mê sắc đẹp mà tôi quên béng mất cách cô ấy gọi tôi.
Chị dâu?
Không phải như trong phim à, cô ấy nên hận tôi đoạt mất Cố Tiêu Thần rồi tìm cách đuổi tôi đi sao.
hạn như: “Cầm 10 tỷ này tránh xa Cố Tiêu Thần ra.”
Tại sao lại gọi tôi là chị dâu.
Còn nữa, sao lại nói là mong gặp tôi từ lâu. Cố Tiêu Thần đã nói gì với cô ấy sao.
Quan trọng nhất, ai cho phép cô ấy nhiệt tình với tôi vậy.
Chuyện này không trình gì hết.
Tôi nhìn Cố Tiêu Thần, mặt như muốn khóc.
Còn sắc mặt anh ta thì đen sì, lườm tôi như muốn g.i.ế.c tôi ngay lập tức.
Trông như tôi vừa cướp người yêu của anh ta vậy.
À không, chắc là rồi.
Hình như tôi thật sự đã cướp người của anh ta mất rồi…
5.
Trên đường về, Tô Tuyết Nhu kéo tôi ngồi ghế sau, ríu rít không ngừng.
Lúc thì ghé sát vào mặt tôi, mắt long lanh tò mò:
“Chị dâu dùng mỹ phẩm gì mà da mịn vậy.”
Lúc thì nắm tay tôi ngạc nhiên:
“Chị dâu sao cả bàn tay cũng đẹp thế.”
Da mặt dày như da trâu của tôi cũng chịu không nổi vì bị tấn công liên hoàn như này.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi càng lúc càng dịu dàng như có tình ý.
“Chị dâu, giá mà em là con trai…”
Ở ghế trước, người là tâm điểm đám đông, giờ chỉ làm tài xế còn bị lạnh nhạt như hình thì có vẻ không vui.
Cố Tiêu Thần bất chợt phanh gấp, mặt đen lại.
Tôi không kịp chuẩn bị, cả người lao về phía trước.
“Chị dâu cẩn thận.”
May quá, Tô Tuyết Nhu nhanh tay đỡ eo kéo tôi về chỗ ngồi.
Tim tôi vẫn còn đập thình thịch, vừa định cảm ơn thì nghe thấy tiếng cô ấy thì thầm sát tai:
“Chị dâu eo thon quá.”
Toàn thân tôi tê rần.
What the hell!!! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Người trong lòng của Cố Tiêu Thần… không lẽ là…
Tôi quay sang nhìn ghế lái với ánh mắt cảm thông.
Cố Tiêu Thần đang nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như d.a.o cắt.
Một dự cảm mới nảy lên trong đầu.
Hay là… anh ta rồi. Vì bị tôi phát hiện nên mới thẹn quá hóa giận.
Phát hiện bí mật động khiến tôi bàng hoàng mãi cho tới khi xuống xe.
Lúc này, khi Tô Tuyết Nhu không chú ý, Cố Tiêu Thần lạnh lùng véo eo tôi một .
“Dắt xe vào gara.”
Da đầu tôi tê rần.
Dắt thì dắt, mắc gì mà véo người ta .
6.
Cố Tiêu Thần đưa Tô Tuyết Nhu về mình ở.
Nghe nói hai người có hôn ước, người lớn trong luôn mong họ tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm.
Lần này Tô Tuyết Nhu về nước cũng là bị gia đình nhiều lần dặn dò, bất đắc dĩ mới đến ở trong Cố Tiêu Thần.
Khi kể chuyện này với tôi, cô ấy còn sợ tôi giận, cố gắng giải thích thật lâu.
Cô ấy đâu trong lòng tôi đang ngửa mặt lên mà điên cuồng.
là giúp tôi.
Ban đầu tôi còn lo không có cơ hội tác hai người, giờ ở chung một mái , phải cơ hội đầy ra sao.
Ngày đầu Tô Tuyết Nhu dọn vào.
Tôi đã xúi hai người ngủ cùng phòng.
Tôi tìm Cố Tiêu Thần nói phải chuẩn bị nến thơm , tối tôi sẽ đưa cô Tô sang, anh phải nắm cơ hội.
Anh ta khoanh tay nhìn tôi từ trên cao, đôi mày khắc nét phủ đầy lạnh lẽo, khóe môi mím chặt cong lên nụ châm biếm.
“Tôi mà cần dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế sao.”
Cố Thiếu gia tỏ vẻ khinh thường cùng.
Tôi suýt trợn trắng mắt.
Thế anh giỏi sao không làm đi.
Ba còn theo đuổi được người ta, còn bày đặt chê cách tôi bẩn.
Tôi làm vẻ ngoan ngoãn đồng ý, rồi quay đầu lập tức lên kế hoạch cho buổi tối.
Cơm nước xong, tôi cớ giúp Tô Tuyết Nhu dọn hành lý, len lén đặt hành lý vào phòng Cố Tiêu Thần.
Cô ấy gì, còn mang nước cho tôi.
“Chị dâu tốt quá, uống chút nước đi.”
Thấy gương mặt cô ấy đầy cảm động, tôi bỗng thấy tội lỗi cùng.
Tính ra tôi hỏi cô ấy có muốn vậy không.
Hay thôi vậy, Tuyết Nhu đối với tôi thật chân …
Tôi vừa đấu tranh vừa thức uống ly nước đó.
Vị chua chua ngọt ngọt trôi xuống dạ dày khiến toàn thân ấm áp.
Tôi ngạc nhiên hỏi đây là đồ uống gì, sao lại khiến người nóng ran như uống vậy.
Tô Tuyết Nhu mỉm ngọt ngào, nói đó là cocktail cô ấy pha tên là “Xuân tiêu nhất độ”, đặc biệt tặng cho tôi Cố Tiêu Thần.
7.
Đệt!!! nghe xong, tim tôi khựng lại vài giây, gượng bảo cô ấy thật nghịch ngợm.
Giây sau tôi không nổi nữa, ném ly chạy vội vào vệ sinh định nôn.
Nhưng sự việc còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
Lúc uống tôi chút đề phòng, uống một hơi hết sạch.
Giờ men bốc lên khiến tôi cảm thấy chân như giẫm lên bông, đầu óc choáng váng.
Ngoài cửa lên giọng Tô Tuyết Nhu lo lắng, bảo không tôi sao nữa, chắc do uống , kêu Cố Tiêu Thần vào xem.
Cửa mở, Cố Tiêu Thần nhíu chặt mày bước vào.
Thấy tôi ngồi bệt dưới đất, anh ta nghiến răng nói tôi thật giỏi.
Anh ta cúi xuống, một tay vòng qua cẳng chân tôi, tay kia vòng qua nách nhấc bổng tôi lên.
Mặc dù đã say đến mù mờ, nhưng trong lòng tôi vẫn lo chuyện chính.
Tôi ghé sát tai anh ta, nói yên tâm, tôi nhất định giúp anh công.
Không hiểu sao cơ thể cao lớn của người khựng lại.
Lát sau, anh ta nghiến răng lạnh lùng nói không cần tôi lo chuyện bao đồng.
Ủa gì vậy cha!! không cần tôi lo, vậy sao không để tôi đi đi.
Anh ta ôm tôi về phòng, nhét vào chăn.
lên men trong người khiến tôi nóng hừng hực.
Tôi say đến gì, đạp tung chăn la: Nóng c.h.ế.t bổn cô nương mất, đồ khốn Cố Tiêu Thần.
Giữa hai hàng mày anh ta hiện rõ nét bực bội.
Anh ta túm cổ tay tôi, lạnh băng cảnh cáo tôi câm miệng, còn dám làm loạn sẽ quăng tôi ra ngoài.
Tôi sợ quá nín thinh.
Khóe mắt lại bắt gặp bóng người lén lút ngoài cửa liền ngơ ngác hỏi: ” Tuyết Nhu đang làm gì vậy.”
Tôi lảo đảo ngồi dậy muốn nhắc anh ta, anh ta cũng nghiêng đầu theo ánh mắt tôi.
Tiếng “cạch” lên, Tô Tuyết Nhu đã khóa trái cửa.
Ngoài cửa giọng cô ấy đầy khoái trá.
“Chị dâu, Cố Tiêu Thần, để cảm ơn hai người đã ra đón em, em đã đặc biệt chuẩn bị nến thơm .”
“Hai người phải nắm cơ hội đó nha.”
Đầu tôi vừa choáng vừa căng, cảnh vật trước mắt như đang có chân chạy vòng vòng
Nghe cô ấy nói xong, tôi ngạc nhiên ừ một tiếng, sao kế hoạch này nghe quen quen.
Cố Tiêu Thần cúi nhìn tôi, nghiến răng hỏi tôi nghĩ sao.