Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
thể Cố Trầm cứng đờ như một tảng đá. Có lẽ anh chưa từng nghĩ rằng vợ nhỏ đến báo ân trông có vẻ hiền lành, ngoan ngoãn như tôi bạo dạn đến vậy.
bóng tối, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh đột nhiên trở nên dồn dập nhịp tim đập như tiếng trống trận.
“Lâm Vãn, … đừng như thế.”
Giọng anh khàn khàn, ẩn chứa sự nhẫn nhịn: “Anh không thể thứ , đừng lãng phí thời gian người một người tàn tật như anh.”
“Người tàn tật?”
Tôi khẽ cười, ngón lướt dọc theo lồng n.g.ự.c săn chắc của anh, trượt xuống: “Người anh hùng từng một mình chống mười người chiến trường, làm sao có thể là người tàn tật?”
Nơi ngón tôi chạm tới, bắp anh lập tức căng cứng.
“ thể anh có khiếm khuyết.” Anh khó khăn thốt mấy chữ này, giống như đang tự lột bỏ vết sẹo đau đớn nhất của mình.
“ biết.”
Tôi dịu dàng nói: “ biết hết lời bác sĩ nói, nhưng không tin. Cố Trầm, tin anh.”
Dường như lời nói của tôi chạm đến nơi mềm yếu nhất nội tâm anh. Anh im lặng, im lặng rất lâu.
lúc tôi tưởng anh đẩy tôi một lần , một bàn lớn nóng bỏng đột ngột siết eo tôi, lật người một cái, hoàn toàn thay đổi vị trí của chúng tôi.
Anh cúi nhìn tôi cao, cuộn trào những cảm xúc phức tạp mà tôi không thể hiểu được: có giằng xé, có khao khát một tia điên cuồng tuyệt vọng.
“Lâm Vãn, đây là do tự chuốc .” Giọng anh trầm thấp, như thể hạ một quyết tâm nào đó: “Sau này đừng hối hận.”
Tôi đón ánh anh, kiên định lắc : “Không hối hận.”
Đêm đó, thật dài.
Anh giống như một con thú hoang mất kiểm soát, mang theo sự điên cuồng liều lĩnh, dường như giải tỏa hết những kìm nén bất mãn tích tụ bao nhiêu năm .
tôi chọn cách bao dung tất cả mọi thứ thuộc về anh, bởi vì tôi biết, ngày hôm nay, người đàn ông này là của tôi .
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, vị trí bên cạnh trống. tủ giường có một tờ giấy, nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát: “Bữa sáng ở nồi, anh tập .”
Tôi xoa chiếc eo đau nhức ngồi dậy, lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Người đàn ông này, miệng nói không cần, nhưng thể rất thành thật.
Tôi rửa mặt loa bếp. nồi là cháo trắng bánh bao nhỏ được giữ ấm, bên cạnh có một quả trứng ốp la vàng ươm.
Đang ăn thì cửa mở , chồng tôi – Chu Tú Vân – bưng một bát cháo kê bước . thấy tôi thì hơi ngẩn người, sau đó mặt hiện lên vẻ vừa thương xót vừa bối rối.
“Tiểu Vãn, dậy à? Tối … A Trầm nó không làm khó con chứ?” cẩn thận hỏi.
Tôi hiểu ý , lắc cười nói: “, Cố Trầm anh ấy… đối xử với con rất tốt ạ.”
Chu Tú Vân thở dài, đặt bát cháo kê lên bàn: “Mau uống cái này , bồi bổ thể. biết con chịu thiệt thòi . Cố Trầm nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ có thể này… Haiz!”
dừng một chút, kéo tôi, nói bằng giọng tâm tình: “Tiểu Vãn à, không phải người không hiểu chuyện. Con trẻ, nếu có ngày con thấy không chịu nổi , rời , không trách con. Cầm cuốn sổ này, coi như là đền bù con.”
Thứ túi là cuốn sổ tiết kiệm tối Cố Trầm đưa tôi.
Lòng tôi ấm áp, đẩy cuốn sổ .
“, con tự nguyện gả Cố Trầm. Anh ấy là ân nhân cứu mạng con, dù cả đời anh ấy vẫn như vậy, con cũng chấp nhận.”
Tôi nhìn thẳng , nghiêm túc nói: “Hơn , con tin anh ấy khỏe .”
Lời tôi nói khiến Chu Tú Vân sững sờ, đỏ hoe, vỗ mu bàn tôi: “Đứa trẻ ngoan, thật là đứa trẻ ngoan! Là nhà họ Cố chúng ta có lỗi với con!”
Sau khi tiễn chồng , tôi đóng cửa , khẽ động tâm niệm bước không gian bí mật của mình. Đây là một thung lũng nhỏ, ở giữa có một suối nguồn, nước vắt đang róc rách chảy .
Dòng suối này chính là chỗ dựa của tôi. Năm đó tôi bị rơi xuống nước, lúc cận kề cái c.h.ế.t, chính không gian miếng ngọc bội gia truyền này cứu tôi, mà người kéo tôi khỏi dòng nước lạnh lẽo chính là Cố Trầm – người tình cờ ngang .
Anh cứu tôi hai lần. Vì vậy, khi nghe nói anh bị thương mà “vô sinh”, nhiều lần xem mặt đều thất bại, thậm chí bị vị hôn thê cũ công khai hủy hôn sỉ nhục, tôi không chút do dự nhờ mối đến nhà cầu thân.
Tôi báo ân, hơn chữa khỏi anh.
Tôi một ấm nước linh tuyền, pha bình giữ nhiệt. hôm nay trở , việc ăn uống của Cố Trầm người nhà do tôi tiếp quản. Tôi tin rằng, chẳng bao lâu , gia đình này thay đổi hoàn toàn.
Tôi xách giỏ chuẩn bị ngoài mua đồ ăn, vừa mở cửa đụng phải mấy vợ quân nhân đang tụ tập buôn chuyện ngoài hành lang. Người dẫn là Trương Thúy Hoa ở đối diện, ta có đôi xếch, môi mỏng, trông cực kỳ khắc nghiệt.
Thấy tôi, ta lập tức nâng cao giọng, âm dương quái khí mở lời: “Ôi chao, đây không phải là vợ mới của Đoàn trưởng Cố sao? Sao thế, đêm động phòng hoa chúc, xuân tiêu ngắn ngủi nên giờ này mới chịu dậy à?”