Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngồi trong văn phòng, tự châm một điếu thuốc.
Ánh mắt rơi xuống người Bạch San San đang ngồi nép bên cạnh Cố Văn Sinh. Cô ta đúng là xinh đẹp, thậm chí còn mảnh mai yêu kiều hơn cả trong ảnh.
Tôi phả ra một làn khói, chậm rãi lan trong không khí.
Bạch San San theo phản xạ mà ho khan.
Cố Văn Sinh cuống cuồng xua tay đẩy làn khói ra khỏi mặt cô ta, sau đó quay lại, cau mày nhìn tôi:
“Ở đây còn có phụ nữ, Ái Thanh, cô không thể dập thuốc đi à?”
Cố Văn Sinh của hiện tại, sau khi trở thành người nổi bật trong thương giới, đã chẳng còn non nớt như năm nào. Đôi mắt sắc bén, giọng nói cũng mang theo gai nhọn.
Nếu là năm năm trước, dù tôi có hút thuốc hay uống rượu, anh ta cũng chỉ biết lặng lẽ ngồi cạnh, không dám hé một lời.
Khi xưa, cũng là anh ta đưa tôi kẹo cao su để át mùi khói thuốc, nấu canh giải rượu cho tôi tỉnh táo lại.
Hành động che khói thuốc cho Bạch San San bây giờ, thật giống với lúc ấy.
Năm đó, chính tôi đã bị vẻ dịu dàng ân cần này của anh ta mê hoặc. Mặt dày van xin ba tôi đến Cố gia cầu hôn cho bằng được.
Chỉ tiếc, những tháng ngày tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu.
Hôn ước vừa mới định xong, Cố gia đã đột ngột phá sản. Ba mẹ anh ta lần lượt qua đời vì tai nạn bất ngờ. Cố Văn Sinh trở thành kẻ không nhà, ngày ngày bị chủ nợ rượt đuổi đến chật vật.
Tôi đưa cho anh ta một triệu, tiễn anh ta ra nước ngoài, còn buông ra một câu như trò cười:
“Tôi sẽ luôn chờ anh quay về cưới tôi.”
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cố Văn Sinh chau mày nhìn tôi.
“Ái Thanh, cô cười cái gì?”
“Tôi cười còn phải báo cáo với Cố tổng à?”
Anh ta nhìn tôi rất lâu, cuối cùng dứt khoát đưa ra một chiếc thẻ ngân hàng:
“Trong đây là một trăm triệu. Năm năm trước cô cho tôi vay mười triệu, bây giờ tôi trả gấp mười lần. Coi như thanh toán nợ nần. Chuyện năm xưa, tôi không muốn nhắc lại, mong cô giữ kín.”
Tôi bật cười khẽ, rồi mặt không cảm xúc cầm lấy chiếc thẻ trên bàn.
“Chuyện nào ra chuyện nấy. Một trăm triệu là tiền anh ta nợ tôi, còn giữ bí mật… lại là một cái giá khác.”
Nghe tôi mặc cả, anh ta không những không giận, trái lại còn như thở phào nhẹ nhõm. Anh ta rút thêm một chiếc thẻ nữa, đặt xuống trước mặt tôi.
“Ở đây cũng là một trăm triệu. Mong cô giữ đúng lời.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, lưng thẳng tắp như thể lấy lại được toàn bộ sự tự tin của mình.
Từng sợi tóc mái trước trán anh ta khẽ bay trong gió, giống hệt dáng vẻ của năm năm trước — ngày anh ta rời đi, chẳng thay đổi là bao.
Hôm đó, anh ta nói với tôi rằng nhất định sẽ thành công, sẽ quay lại thành phố này, và sẽ không phụ lòng tôi.
Ký ức và hiện thực dần chồng lên nhau.
Dáng vẻ vừa dịu dàng lại vừa kiêu ngạo tự tin của Cố Văn Sinh, cho đến tận hôm nay… vẫn khiến trái tim tôi không khỏi dao động.
Nghĩ mà thấy buồn cười thật.
Chẳng lẽ tôi còn muốn quay lại làm một con nhóc si tình nữa chắc?
“Ái tổng, hai chiếc thẻ đều đủ tiền rồi.”
Giọng nói của trợ lý kéo tôi trở về.
Thấy tôi không yên tâm, còn đặc biệt cho người kiểm tra lại số tiền trong hai thẻ, sắc mặt Cố Văn Sinh cũng dần lạnh xuống.
Trước khi rời đi, anh ta nhìn tôi đầy trang nghiêm, nói từng chữ:
“Ái Thanh, làm phụ nữ thì cũng nên giữ lấy chút dáng vẻ. Như cô thế này, sẽ chẳng ai thật lòng yêu thương đâu.”
Anh ta nói rất nghiêm túc, như thể đang lo lắng cho tôi vậy.
Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi chính là tôi — đóa pháo hoa rực rỡ duy nhất giữa thế gian này.
Thật ra, tôi đã sớm biết Cố Văn Sinh đã thay lòng. Hoặc phải nói đúng hơn — anh ta chưa từng yêu tôi.
Lời hứa năm đó rằng sẽ cưới tôi, phần nhiều chỉ là phút xúc động. Hoặc giả, là vì mười triệu mà tôi đưa ra khiến anh ta khó tìm được lý do từ chối.
Cho nên, giờ đây khi trở về nước, anh ta mới nôn nóng muốn cắt đứt với tôi, để công khai chính danh cho anh ta và Bạch San San.
Chỉ là, anh ta không biết — tôi đã sớm đoán được kết cục này.
Suốt năm năm anh ta ở nước ngoài, người luôn bên cạnh anh ta không phải tôi, mà là Bạch San San.
Mỗi khi anh ta mệt, cô ta cổ vũ. Khi anh ta buồn, cô ta chọc cười. So với tôi — kẻ chỉ đem lại nền tảng vật chất — cô ta mới là người khiến trái tim anh ta rung động.
Tính đến hôm nay, hai người họ đã cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, còn tôi — người từng không tiếc tiền vì anh ta — cuối cùng lại trở thành trò cười.
Tôi đưa chiếc thẻ ngân hàng hai trăm triệu cho trợ lý, dặn cô ấy đến buổi đấu giá mua bằng được sợi dây chuyền kia.
Hôm sau, tại buổi họp báo tái lập Tập đoàn Cố thị, tôi xuất hiện cùng chính sợi dây chuyền đó.
Ngay khoảnh khắc bước vào, tôi cố ý khẽ vuốt viên kim cương hồng rực rỡ nhất giữa chuỗi đá quý — ánh sáng lấp lánh, chói mắt cả khán phòng.
Toàn bộ ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán:
“Chuỗi dây chuyền đó sao lại ở trên cổ Ái Thanh? Trước đó Cố Văn Sinh chẳng phải nói sẽ đấu giá nó để cầu hôn vị hôn thê sao?”
“Lẽ nào, người mà anh ta gọi là vị hôn thê… chính là Ái Thanh?”
“Không thể nào đâu! Rõ ràng lúc mới về nước, trong buổi phỏng vấn anh ta còn nói đã hủy hôn với nhà họ Ái từ năm năm trước cơ mà!”
Thấy sự việc ngày càng ồn ào, Cố Văn Sinh rốt cuộc cũng không ngồi yên nổi.
Anh ta sải bước đi thẳng về phía tôi, giọng nói đè nén cơn giận, khàn khàn vang lên bên tai:
“Ái Thanh, cô cố ý phải không?!”
“Biết rõ tôi cần sợi dây chuyền đó, mà cô còn cố tình sai người đấu giá giành lấy!”
Tôi nhấc ly rượu lên, thong thả nhấp một ngụm, hoàn toàn không buồn để tâm đến lời anh ta.
Mà xung quanh, đám phóng viên như ngửi thấy mùi máu, lập tức vây kín lấy chúng tôi như đàn cá mập đói săn mồi.
“Xin hỏi Ái tổng, sợi dây chuyền cô đang đeo có phải là món đồ mà Cố tổng từng nói sẽ dùng để cầu hôn không?”
“Bây giờ nó đang ở trên cổ Ái tổng, liệu có phải ám chỉ hai người sắp có tin vui?”
“Bạch tiểu thư có biết chuyện này không? Cố tổng, anh định giải thích thế nào?”
Sắc mặt Cố Văn Sinh đã đen đến mức không thể đen hơn.
Anh ta luống cuống tìm cách giải thích, cố sống cố chết phủi sạch quan hệ với tôi, nói chuyện sợi dây chuyền chỉ là “một sự hiểu lầm”.
Tôi vẫn bình tĩnh, yên lặng chờ anh ta nói xong, rồi mới nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, thong thả nói thêm một câu:
“Chuỗi dây chuyền này là tôi đích thân mua về. Nhưng tiền ấy à — là người khác đưa cho tôi. Có đúng không, Cố tổng?”
Câu nói vừa buông ra, Cố Văn Sinh như nuốt phải ruồi nhặng, há miệng mà không nói nổi lời nào.
Tiền là anh ta đưa, nhưng lý do thật sự thì anh ta tuyệt đối không thể nói ra.
Dù tôi có nói thế nào, anh ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn mà nuốt xuống.
Cánh phóng viên xung quanh đều nhận ra sự kỳ lạ, không lâu sau, toàn bộ tin tức về tôi và Cố Văn Sinh đã tràn ngập khắp các trang mạng.
Dư luận đều tin chắc: người đàn ông “đưa tiền” trong lời tôi nói, không ai khác chính là Cố Văn Sinh.
Dù anh ta không muốn thừa nhận, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận được sự thật trước mắt.
Cho đến khi buổi họp báo kết thúc, đa phần giới truyền thông và khách mời đã rời đi.
Bạch San San đứng bên, ánh mắt đầy căm hận nhìn tôi, đặc biệt dừng lại rất lâu trên sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ tôi.
“Ái Thanh, đừng tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm! Cô giành được sợi dây chuyền này thì sao chứ? Văn Sinh không yêu cô, cả đời này cũng không thể yêu cô!”
“Cô cả đời này cũng chỉ biết kiếm tiền, trên người toàn mùi tiền tanh tưởi, chẳng ai có thể thích nổi cô đâu!”
Không thể phủ nhận, những lời này của Bạch San San thực sự khơi dậy mọi cảm xúc tôi luôn dằn xuống bấy lâu.
Tôi giơ tay lên, thẳng thừng tát cô ta một cái.
Tiếng “bốp” vang lên giòn tan.
Nhưng vẫn chưa thấy hả giận, tôi vừa định ra tay thêm lần nữa thì Cố Văn Sinh đã lao tới chặn lại.
Anh ta nắm chặt lấy cổ tay phải của tôi, gương mặt u ám, giọng nói lạnh lùng đầy cảnh cáo:
“Ái Thanh, cô còn định làm loạn đến bao giờ nữa?”
“Cô giành mất sợi dây chuyền của tôi, phá hoại buổi họp báo của Tập đoàn Cố thị, bây giờ còn đánh cả San San… rốt cuộc cô còn muốn làm gì nữa?!”
“Đừng tưởng cô là đại tiểu thư nhà họ Ái thì tôi sẽ không dám động vào cô!”
Anh ta siết tay càng lúc càng chặt, lực mạnh đến mức cổ tay tôi hằn lên một vệt đỏ sậm chỉ trong chớp mắt.
Bạch San San thì giống như một con thỏ trắng yếu đuối, lập tức nhào vào lòng Cố Văn Sinh, đôi mắt rưng rưng, giọng nức nở, mềm mại như thể chẳng biết gì:
“Không phải lỗi của chị Ái Thanh đâu… đều là tại em… em chỉ vô tình nói là sợi dây chuyền chị ấy đeo thật sự rất đẹp… chắc là chị ấy hiểu nhầm em mất rồi…”
“Đều tại em nói không rõ ràng… Văn Sinh, em không sao thật mà. Anh vừa mới về nước, không cần phải khiến mối quan hệ với nhà họ Ái căng thẳng như vậy đâu…”
Tôi xem như đã nhìn thấu ý đồ của Bạch San San.