Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ta từng nói, “Anh là con nhà nông, không giỏi lãng mạn”.
Tôi tin thật.
Giờ thì tôi hiểu, không phải không biết lãng mạn, mà là tuỳ người mà khác.
Tôi chụp lại toàn bộ bằng chứng, kể cả đoạn trò chuyện giữa hai người, mấy lời tỏ tình mập mờ đầy ẩn ý.
Tống Vọng Thành vì tin tôi không bao giờ động vào điện thoại của anh ta, nên còn chẳng buồn xoá tin nhắn.
Những đoạn mùi mẫn trong giờ làm, tôi đều lưu lại hết, có cả mốc thời gian rõ ràng.
Chỉ cần anh ta dám làm gì tôi, tôi sẽ kéo anh ta xuống địa ngục.
Xong xuôi mọi thứ, tôi dọn sạch dấu vết.
Rồi tập trung vào công việc.
7
Ba tháng sau, dự án kết thúc, đúng vào một ngày thứ Bảy.
Tôi không báo trước cho Tống Vọng Thành mà đi thẳng tới nhà anh ta.
Tôi gõ cửa, Dương Quế Phân với cái bụng to lù lù ra mở.
Vừa thấy tôi, bà ta sững người trong giây lát, sau đó luống cuống định đưa tay che bụng.
“Cô ơi, dạo này cô tăng cân à? Sao bụng to thế?”
Dương Quế Phân chỉ có thể gượng cười, vội vã gọi Tống Vọng Thành ra.
Tống Vọng Thành vừa xuất hiện đã trách móc tôi sao không báo trước một tiếng trước khi về.
“Ôi dào, chẳng phải em muốn tạo bất ngờ cho anh sao? Cô ơi, cô như vậy… hình như đang mang thai phải không? Được mấy tháng rồi ạ?”
Dương Quế Phân định chuyển sang chủ đề khác, nhưng lần nào cũng bị tôi kéo lại.
Cuối cùng đành thừa nhận, nói là đã gần 5 tháng.
Tôi lại véo nhẹ đùi một cái, giả vờ kinh ngạc:
“Cô ơi, cô có thai lâu như vậy rồi, sao không nói gì với cháu? Cô… coi cháu là người ngoài à?”
Cả Dương Quế Phân lẫn Tống Vọng Thành đều sững sờ.
“Tiểu Thu, cháu… cháu có để bụng chuyện cô sinh thêm con không?”
“Ôi cô ơi, chuyện cô sinh em bé là việc của cô mà, bọn cháu là con cháu thì sao có thể quyết thay được. Mà sinh linh là quý giá lắm, cho dù không muốn, cũng không nên bỏ đâu ạ.”
Tôi giành nói trước cả mấy câu thoại “thấu tình đạt lý” mà họ chuẩn bị, khiến Dương Quế Phân không ngừng khen tôi hiểu chuyện.
“Tiểu Thu, cháu với Vọng Thành cũng đến tuổi rồi, mau mau làm đám cưới đi.”
Bà ta vẫn mong tôi cưới sớm để còn tiện ở cữ, chăm con giúp.
“Ba mẹ cháu còn đang đi du lịch, để cháu giục họ về, rồi mình cùng bàn chuyện cưới hỏi.”
Tôi tỏ ra rất thoải mái, đồng ý luôn.
“Tiểu Thu này, cô cũng sắp sinh rồi, cô nghĩ cháu cưới sớm một chút, rồi sớm sinh con. Một đứa thì cô chăm, hai đứa thì cũng vậy, vừa hay cháu với em bé của cô còn gần tuổi nhau, tình cảm sẽ thân thiết lắm đấy.”
Y hệt như những lời ở kiếp trước.
Không chỉ nhắm vào tài sản của tôi, mà còn muốn chiếm cả thời gian, sức lực, bóp nghẹt tôi đến kiệt quệ.
Tôi giả vờ ngượng ngùng, gật đầu đồng ý, nói rõ là đợi ba mẹ tôi về đã.
Mồm thì nói ngọt như mía, nhưng hành động thì đừng mơ.
Vài hôm trước tôi đã mua vé máy bay cho ba mẹ đi Tứ Xuyên, đặt sẵn chỗ nghỉ ba tháng.
Thế nên, tín hiệu điện thoại của ba mẹ tôi cứ “kém” mãi, chẳng bao giờ nghe được mấy cuộc gọi thúc giục từ Tống Vọng Thành.
Chủ trương của tôi là: miệng nói cho hay, nhưng tuyệt đối không làm.
Tinh thần “ngoài mặt phục tùng, bên trong chống đối” — tôi học đến mức nhuần nhuyễn rồi.
8
Công ty mới có một lãnh đạo vừa chuyển đến, rất có năng lực, nhưng đặt ra một quy định rõ ràng: không được yêu đương nơi công sở, kể cả đã kết hôn cũng không ngoại lệ.
Nói trắng ra là: hoặc chia tay, hoặc một người phải nghỉ việc.
Tống Vọng Thành bắt đầu ngồi không yên.
Anh ta nài nỉ tôi nghỉ việc, nhân tiện về nhà cưới chồng, chuẩn bị mang thai.
“Tại sao lại là em nghỉ việc? Anh cũng có thể nghỉ mà? Hơn nữa, năng lực em tốt hơn anh, lương cao hơn anh, tương lai cũng sáng hơn — phải nghỉ thì cũng là anh chứ.”
Tống Vọng Thành vào công ty sớm hơn tôi một năm, nhưng năng lực thì bình bình, chẳng có thành tích nổi bật gì.
Vì muốn giữ thể diện cho anh ta, tôi chưa từng nói anh ta kém hơn tôi.
Nhưng hôm nay, nghe tôi nói thẳng như thế, Tống Vọng Thành nổi đoá:
“Thu Đại, em đúng là không biết điều. Phụ nữ có giỏi đến đâu thì sao? Như sếp của em đấy, năng lực tốt đấy, cuối cùng vẫn bị chồng bỏ. Hôm nay em phải viết đơn xin nghỉ việc, về nhà chuẩn bị cưới và sinh con cho anh!”
“Anh nói thật nhé, em chỉ việc ở nhà hưởng phúc, không phải đi làm cực nhọc, không phải bon chen đấu đá, chỉ việc làm nội trợ, có chồng nuôi, bao nhiêu người phụ nữ mơ còn chẳng được đấy!”
Một cái tát, một viên kẹo — Tống Vọng Thành luôn dùng chiêu này để điều khiển tôi.
Tôi lạnh lùng:
“Tống Vọng Thành, mình đang nói chuyện của mình, anh đừng lôi sếp em vào. Hơn nữa, chị Trương năng lực có, nhân cách cũng tốt. Người bị bỏ là chồng chị ấy, chứ không phải chị ấy bị đá.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười nhạt:
“Còn em, Thu Đại, không có hứng làm bà nội trợ. Nếu anh thấy đó là phúc phần, vậy cưới xong anh ở nhà trông con, em ra ngoài kiếm tiền. Dù sao em cũng lương cao hơn, giỏi hơn, thấy em làm trụ cột gia đình hợp lý hơn đấy.”
Gân cổ Tống Vọng Thành nổi lên, tức đến mức run cả người.
Anh ta siết tay, cố kiềm chế không đánh tôi, gằn giọng:
“Thu Đại, em nghỉ cũng phải nghỉ. Tốt nhất bảo ba mẹ em sớm về, nếu không cưới trong thời gian này thì sau này đừng mơ. Để xem ai dám cưới em!”
Đến giờ vẫn còn ảo tưởng rằng ngoài anh ta ra thì chẳng ai lấy tôi được.
Ha, nếu không vì cái thai trong bụng mẹ anh ta, tôi đã chẳng phí thời gian dây dưa với cả cái nhà này.
“Tống Vọng Thành, tôi nói lại lần nữa — anh không có quyền quyết định cuộc đời tôi. Tôi tuyên bố rõ ràng hôm nay: tôi không nghỉ việc, vĩnh viễn không nghỉ. Công ty đã quy định không được yêu đương nơi làm việc, vậy thì chia tay đi.”
“Em muốn giữ việc mà chia tay à? Anh nói cho em biết — không dễ đâu. Dù chia tay rồi, anh cũng không để yên cho em. Đợi đấy.”
Ngón chân cũng đoán được — anh ta chắc chắn sẽ tìm cách phá hoại công việc của tôi.