Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ, mau vào nấu cơm đi! Muộn thế , cả nhà còn đang đói đây .”
Tôi sực tỉnh, im lặng khập khiễng đi về phía bếp.
suốt thời gian đó, tôi vẫn nằm bẹp trên ghế sofa, mở video hài lố bịch âm lượng chói tai, hoàn toàn không mảy may bận tâm đến đang xảy ra.
Thậm chí, còn chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy .
Không chú ý đến khuôn mặt tái nhợt và đôi chân run rẩy của tôi.
Bỗng dưng tôi cảm tủi thân.
Gặp phải kinh hoàng vậy, về đến nhà lại chẳng hỏi tôi có sợ không, có bị thương không.
Ngược lại, họ trách móc tôi đã không .
Tôi chợt nhớ lại dạo trước mình tái phát bệnh thấp khớp.
Cơn nhức nhối cào xé vào tận xương tuỷ, khiến tôi hầu không thể đi lại nổi.
Tôi từng nhờ tạm thời giúp tôi đưa Lộc Lộc.
không .
bảo ngày cũng hẹn đánh bài bạn, không có thời gian rảnh.
Con trai tôi thì tỏ vẻ không vui, nói tôi giả bệnh.
Nó bảo tôi không nổi khi nó rảnh rỗi ở nhà, nên tình kiếm .
“Mẹ đúng là vô lý hết sức.
“Ngày xưa phải đi làm ăn xa, mười mấy năm không về nhà, cực khổ đủ đường. Giờ già , ở nhà hưởng chút thanh nhàn thì có gì sai?
“Cả đời mẹ không ra ngoài kiếm tiền, chẳng bọn con phải vất vả thế để kiếm sống. Giờ nhờ mẹ đưa con nít mà mẹ còn viện đủ lý do, mẹ có quá đáng không?”
Cuối cùng, tôi đành cắn răng , tiếp tục đưa Lộc Lộc thường.
gắng lắm mới vượt qua .
lần tôi bị kẹt thang máy, không thể thoát ra.
Con trai tôi nó đang đánh bài, cũng chẳng hề nghĩ đến nhờ đi .
Nó thà xin nghỉ làm cũng không sai bảo .
Có lẽ là không dám, cũng có thể là không sai khiến nổi.
Ở nhà , tôi – Triệu Vĩnh – chẳng khác gì Thái thượng hoàng.
Còn tôi thì người giúp việc tận tụy, cam .
Rõ ràng tôi đã dành cả đời để hy sinh nhà , vất vả bao năm trời, mà lại chẳng nhận chút tôn trọng .
Nghĩ đến đây, hốc mắt tôi cay xè.
Từng năm trôi qua, tôi cứ nghĩ mình đã quen sự thờ ơ của , sự trách móc và sai khiến của con .
hôm nay không hiểu sao lại khác. Có lẽ vết thương ở chân quá, đến tận tim.
Tôi bỗng cảm … không thể đựng thêm nữa.
“Cơm nấu xong chưa đấy?!”
Triệu Vĩnh từ ngoài phòng khách hét vào.
Tôi sực tỉnh, hít hơi thật sâu.
ném chiếc giẻ lau tay xuống, bước ra ngoài.
“Tôi chưa nấu.”
“Bà đúng là lề mề! Tô Di đang giục tôi ra quảng trường khiêu vũ kìa.” – ta nhíu chặt mày, vẻ đầy bực bội. – “Phiền c.h.ế.t đi ! Tôi không ăn nữa!”
đứng phắt dậy, vừa sửa lại bộ đồ vốn chẳng hề xộc xệch, vừa bấm điện thoại gửi tin nhắn thoại:
“Đến ngay đây, đến ngay đây, tôi đang xuống!”
Lúc , con trai tôi – Triệu Thanh Vân – từ thư phòng đi ra, hỏi:
“Mẹ đang làm gì vậy?”
Lần tôi cũng có phản ứng:
“ muốn ăn thì tự đi mà nấu, mẹ không làm nữa!”
Con dâu đang ngồi chơi điện thoại trên sofa, nghe thế liền ngẩng phắt đầu lên, giọng the thé:
“Mẹ! Mẹ nổi giận gì thế hả? Mẹ không thương à? Lộc Lộc đang tuổi lớn, đói từ nãy đến giờ đấy.”
“Tại sao các người không tự đi mà nấu? Suốt ngày há miệng ra mà kêu!”
Con dâu tôi – Trình Gia – còn ngang ngược hơn:
“Tụi con đâu nấu!”
Triệu Thanh Vân tức điên lên:
“Có mỗi bữa cơm mà mẹ cũng làm giá làm trò. Mẹ muốn thị uy hả?”
“Vợ ơi, đi gọi Lộc Lộc. Tối nay mình ra ngoài ăn.”
Trình Gia đứng dậy, lườm tôi sắc lẻm.
Chẳng mấy chốc, cô ta dắt theo Lộc Lộc bước ra, tình lớn giọng để tôi nghe .
“Đi Lộc Lộc, tối nay mẹ cho con ăn KFC – món con thích nhất đó nha!”
Lộc Lộc vừa nghe liền nhảy cẫng lên sung sướng.
“Yeah yeah, ăn KFC ~~”
Khi đi ngang qua tôi, nó còn lè lưỡi, làm mặt xấu trêu chọc.
“Lêu lêu, tụi con đi ăn KFC, không cho bà ăn đâu!”
Lộc Lộc rất ghét món ăn tôi nấu, cũng rất ghét tôi.
Mỗi lần tôi nó tan học, nó luôn mè nheo đòi ăn kem, ăn gà rán, uống trà sữa.
tôi nghe nói gái nhà bên ăn mấy thứ đó mà bụng suốt, nên kiên quyết không cho nó ăn.
Từ đó, nó càng ghét tôi hơn.
Tôi từng làm đủ loại bánh trái đẹp mắt để dỗ dành, nó chẳng bao giờ đoái hoài.
“Rầm!” – Cánh cửa chính đóng sập lại.
Căn nhà bỗng chốc trở nên im lặng đến ngột ngạt.
ngôi nhà rộng lớn , còn lại mình tôi.
Tôi ngồi sững lúc lâu, chậm rãi bước tới sofa ngồi xuống, vén ống quần lên xem vết thương.
Đầu gối tôi tím bầm, sưng to đến đáng sợ.
Tôi lục lấy hộp thuốc, lặng lẽ khử trùng bằng cồn, đến chảy nước mắt.
Xử lý xong, tôi mệt quá, nằm vật ra và thiếp đi lúc không hay.
Không qua bao lâu, tôi bị tiếng mở cửa đánh thức.