Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cãi không lại, ông ta định ra tay động thủ.
Nhưng một mình ông ta thì làm chống lại bảy già như ong vỡ tổ?
nhóm nhất tề nhào , ép ông ta ra giữa đường.
, bắt đầu… hội đồng chửi.
“Mọi người nhìn kỹ nhé! Tên là Triệu Vĩnh, con kia là Tô ! Hai đứa mới nãy còn ôm nhau bên sổ! Không phải muốn khoe thiên hạ ? Giờ mọi người coi kỹ rõ nhé!”
“Con mẹ kia đâu rồi? không dám ló ra? Chồng c.h.ế.t là sồn sồn lao vào chồng người , không thấy ghê à? Không có đàn ông sống không nổi chắc?!”
“ mê trai như vậy thì không ra đường múa luôn ? Múa giỏi tụi tao thưởng nước bọt rửa nhé!”
“Tao bảo mấy tháng rồi mà không tin! Giờ thì bị bắt quả tang nhé!”
“Trời ơi, chồng Tô chắc đến c.h.ế.t mới ra như vậy ! Đồ trời đánh!”
“Xì! Có c.h.ế.t cũng đừng mong đầu thai lại làm người!”
Màn kịch hỗn loạn cuối kết thúc khi bảo vệ khu đến can thiệp.
Triệu Vĩnh bị giằng đến rách áo, không biết túm mất một nhúm tóc, trông thảm hại vô , nào trò hề.
vụ , bẩn thỉu bọn họ nhanh chóng lan khắp khu dân cư.
Tôi như trút được cục lớn lòng, cảm thấy thật sảng khoái.
Về đến nhà thì là nửa đêm.
Triệu Vĩnh trừng mắt nhìn tôi, mày vặn vẹo, giọng nói lạnh như băng:
“Con đĩ kia, có phải là mày làm không?”
“Tao làm , thì ?”
“Con điên ! Tao là ông trời mày mà mày dám chơi tao như thế?!”
Con trai tôi – Triệu Thanh Vân – bước theo vào , như sắp phát điên:
“Mẹ! Rốt cuộc mẹ muốn làm gì nữa đây?”
Nó nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng:
“Dù thế nào thì cũng là nhà, đóng lại thì cũng chỉ có nhà mình biết. Mẹ làm rùm beng để cũng biết, mẹ nghĩ con còn mũi đâu mà sống?”
Tôi chỉ vào Triệu Vĩnh:
“Vậy mày hỏi ông ta ! Ông ta leo người đàn thì mũi mày vứt đâu?”
“Điên rồi! đúng là con đàn điên loạn!” Triệu Vĩnh đến hoa mắt, gầm , “Ly hôn! Tao sẽ bỏ mày! Cút ngay tao!”
Nghe thấy thế, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tôi tìm hiểu về luật ly hôn – nếu phía nam không đồng ý, thì rất khó mà đơn phương ly dị.
Tôi chỉ sợ ông ta dùng thời gian để hành tôi, dây dưa không chịu buông.
Giờ ông ta đòi bỏ tôi, thì quá tốt rồi.
Tôi không nói thêm một lời, quay vào phòng xách túi đồ tôi chuẩn bị .
Tối nay tìm một nhà trọ ngủ là được.
“Đứng lại!”
Ra đến , Triệu Vĩnh bất ngờ chặn tôi lại.
Ông ta chỉ vào túi tôi, nghiến răng nói:
“Để lại hết! Đồ nhà họ Triệu, mày đừng mong mang một cọng tóc!”
Tôi đến run người, không nói gì, quay vào bếp.
Một lát , tôi cầm con d.a.o phay xông ra, chỉ thẳng vào ông ta.
“Được lắm! Tao còn gì để mất! Nếu mày không tao sống yên, thì tất cũng đừng mong được yên thân!”
Khung cảnh mắt khiến tôi như quay lại mười mấy năm .
Hồi ấy, một người hàng xóm làng ăn h.i.ế.p mẹ con tôi đủ đường, còn xúi con trai ta bắt nạt Triệu Thanh Vân trường.
Biết , tôi cũng cầm d.a.o chạy đến nhà họ làm ầm.
Chỉ là, lần … người tôi chĩa d.a.o vào lại là “người nhà”.
Triệu Thanh Vân hoảng hốt lao vào can:
“Mẹ! Có gì nói! Đừng manh động!”
Tôi vùng d.a.o tay, gào mất kiểm soát:
“Người bằng đất cũng còn có ba phần lửa! Các người đừng có ép tôi đến đường !”
Triệu Vĩnh hết hồn, không còn khí thế như , vội vã lùi lại hai bước.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, nói:
“Triệu Vĩnh, tôi không có tiểu tam để tiếc nuối. lắm thì tôi dây dưa với ông đến !
“Tốt nhất là nay về ông cứ mở mắt mà ngủ. Lỡ tôi bùng phát thật, gì tôi cũng dám làm!”
Triệu Vĩnh sợ thật.
Ông ta chửi đổng:
“Cút! Mang cái đống rác rưởi mày cút !”
Triệu Thanh Vân không thể chấp nhận nổi, đập chân xuống đất:
“Mẹ! lại thành ra thế rồi?!”
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn hai, rồi quay người, bước không ngoảnh lại.
khi ly hôn với Triệu Vĩnh, để chọc tôi, ngày hôm ông ta dắt Tô về nhà.
Bọn họ còn định làm ra vẻ như có gì, tổ chức lễ mừng công khai khu.
Kết quả là sáng hôm , tôi sai người hắt m.á.u gà và ném chuột c.h.ế.t ngay nhà họ.
Lập , bọn họ sợ mất , huỷ tiệc.
Nhưng để “bù đắp” Tô , họ thuê một người giúp việc.
Tô bước vào nhà họ Triệu, phải làm gì, sống như hoàng.
Có người nhóm cư dân khu tỏ ra bất bình vì tôi, nói tôi quá đáng thương.
Có mấy mẹ trẻ còn nói :
“Già rồi còn nhường chỗ người làm gì? Gặp tôi thì cứ lì đấy, xem chịu đựng lâu hơn!”
Tôi chỉ cười.
Không nói đến chịu đựng , chỉ riêng thời gian thôi – khi già rồi, từng ngày trôi qua đều ngắn lại, ít .
Quỹ thời gian vốn còn bao nhiêu, tôi không muốn lãng phí thêm nữa.
Sống tốt mới là điều quan trọng nhất.
bạn tôi – Thúy Anh – thấy tôi chưa có nơi , liền bảo tôi dọn về nhà cũ quê.
nói đời sẽ không quay lại nữa, để không cũng phí, để tôi thì còn đỡ trống trải.
Tôi đề nghị trả tiền thuê, không muốn lấy, nhưng cuối cũng nhận tôi vui lòng.
Vậy là tôi bắt đầu lại đầu một nơi hoàn toàn mới.
Nơi là một vùng quê du lịch đang phát triển tốt, núi non sông suối hữu tình, phong cảnh tuyệt đẹp.
Quả thật là món hời!