Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Bố tôi nhắm chặt mắt xé bao thư.

hiện thực chẳng vì mong ước ai mà thay đổi.

“Đại Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân.”

Bảy chữ mạ vàng nổi bật.

Như roi quất thẳng vào mặt họ.

Cảm giác , chắc cũng giống tôi khi phát hiện họ mua hộ chỉ có phòng .

Cảm giác bị phản bội, không dám tin.

Mẹ tôi giậm chân:

“Con à, bố mẹ tin tưởng con như , con quyền tự do, không can thiệp nguyện vọng, mà con đáp như sao?”

Tự do ư? Không… chỉ là ảo tưởng kiểm soát tất cả họ.

Tôi phân tích rất nghiêm túc:

“Mẹ à, nếu gần nhà, mỗi tuần con đều phải , phải bà. Tới giờ là phải tắt đèn, không được thức khuya, không được hay gọi điện bạn bè.

Con không sống như .”

Lông mày bố tôi gần như dựng ngược.

Giọng ông đầy thất vọng:

là chỉ vì phòng, con lừa dối bố mẹ, bỏ rơi cả nhà sao?”

Tôi gật đầu:

“Vâng, chỉ vì phòng.”

Mẹ tôi lo lắng, gần như bật khóc:

con phòng bố mẹ mà cũng được mà! Bố mẹ đâu có khắt khe? thức khuya, , chơi game gì cũng được!”

Tôi lắc đầu.

Lúc đầu, vì bà ngáy to nên tôi tạm chuyển qua phòng bố mẹ.

Ban đầu tôi rất vui — như ngày bé, được cùng bố mẹ.

đêm, họ thì thào kiểm tra xem tôi chưa…

Rồi… phát những âm thanh kỳ quái cùng tiếng giường lắc mạnh.

Tôi dần hiểu gì đang diễn — vừa xấu hổ, vừa sợ hãi.

Cuối cùng tìm cớ quay bà.

“Mẹ à, mẹ không biết con để ý sao? Chẳng phải chỉ là phòng thôi à?”

“Đợi con tốt nghiệp đại rồi đổi nhà cũng được mà, còn nhà khác, mười năm nữa hết hợp đồng thuê, mỗi có bốn phòng luôn, con phòng cũng chẳng sao.”

Mẹ tôi quýnh quáng liến thoắng.

Chỉ là phòng thôi sao? Không hoàn toàn…

Nhà vẫn còn nữa, họ ký hợp đồng thuê hơn chục năm — không hề tính lấy .

hộ hiện tại cũng không nhỏ, phòng khách đủ để ngăn làm phòng riêng tôi, họ không — vì không xem tivi được.

Ngay cả việc nhượng bộ chút vì ánh sáng, họ cũng không .

Họ thật sự yêu tôi sao?

Tình yêu là cảm giác luôn thấy áy náy, dành điều tốt nhất con.

Tôi chợt nhớ lý do mình “không hợp” Lưu Đan.

năm, tôi nhà cô chơi. Khi , điều kiện nhà cô rất kém.

Ba người chen chúc trong nhà thuê khu phố ổ chuột.

mà dì họ tôi vẫn đặc biệt ngăn riêng Lưu Đan phòng bằng vách gỗ.

Bên trong đầy búp bê và đồ chơi màu hồng .

Lúc , không hiểu sao tôi bật khóc.

Có lẽ vì giữa môi trường nghèo nàn tồn tại không gian nhỏ đậm chất con gái như cú sốc quá lớn tôi.

Trên đường , mẹ tôi còn khinh khỉnh bảo bố:

mà cũng bày đặt ngăn phòng riêng. Buồn cười thật. Sao so được điều kiện con gái mình.”

Thực , Đại Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân luôn là ngôi trường tôi yêu thích, vì quá xa nên tôi từng do dự.

Tôi lo rằng xa bố mẹ khiến họ buồn — vì họ “yêu tôi ”.

có lẽ… tôi quá ngây thơ.

Bố tôi xé nát giấy báo nhập , gầm lên:

“Mày mà dám đi, thì từ giờ không còn là con gái chúng tao nữa! Đừng mong có tiền hay sinh hoạt phí!”

Mẹ tôi rụt rè:

“Con à… hay là thi năm sau đi. Đông Bắc lạnh lắm, mùa đông kéo dài, con không nổi đâu.”

Tôi xách vali chuẩn bị từ lâu, bước cửa.

Sau lưng là tiếng quát bố, tiếng khóc mẹ.

Lúc tôi xuống tầng, đúng lúc gặp bà nội đi .

mấy ngày không gặp, bà cũng không hề tươi cười như khi gặp anh họ tôi.

Bà lạnh nhạt :

“Bà chuyển sang nhà chú út . Chú thím con suốt ngày cãi nhau, bên ba con vẫn thoải mái hơn. Nghe đứa nó mua nhà to rồi, lần này nhớ mua giường lớn đấy nhé, bà con chật chội không ngon.”

Tôi cười chua chát, rồi rời đi.

Tôi nhờ quán cơm nhỏ nhà Lưu Đan, giúp việc, mỗi tháng chỉ được trả 2000 tệ bao ăn , tôi rất hài lòng.

Bố mẹ tôi đe dọa: Nếu ngày nhập mà tôi không quay , thì họ mặc kệ tôi suốt đời.

Có lẽ họ chắc chắn tôi không nổi.

Dù sao trong mắt họ, tôi từ nhỏ được nuông chiều, yếu đuối, chai dầu rơi cũng không biết nhặt, thì làm sao nổi cuộc sống đi làm thuê?

Dì họ cũng khuyên:

“Hay con nhà đi, có cha mẹ nào không thương con? Họ chỉ vì giận thôi.”

Lưu Đan cười lạnh:

“Mẹ, đừng xen vào. Chúng ta chỉ cần trả lương đúng hạn là được.”

Tôi không để bụng lời khó nghe — vì cô năn nỉ dì mãi mới chứa tôi.

Vì tôi không chủ động xin lỗi, bố mẹ liền xin nghỉ phép, dẫn theo đứa cháu đi du lịch.

Họ đi tuyến Xuyên Tạng — nơi mà tôi từng mơ được cùng bố mẹ đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương