Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tám giờ sáng, tôi bị chuông điện thoại anh đánh thức khỏi giấc mộng.
Sau bữa sáng, anh đưa tôi đến tham quan hộ cao cấp anh nhiều lần nhắc tới.
thành viên nhà họ đợi sẵn trước cửa. Khi thấy tôi xuất hiện, ai trên gương mặt họ tỏ ra ngạc nhiên.
Trái , người phải kinh ngạc đến sững sờ chính tôi.
Bởi vì toàn bộ phong thiết kế và bài trí nội thất hộ gần như chép hoàn hảo gu thẩm mỹ tôi.
nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến xen lẫn tự hào, giọng ông ấm áp: “Tiểu à, thấy phong thế nào? hợp ý ?”
Tôi ngơ ngác gật đầu. ký ức chợt lóe lên trong đầu: ngày tôi nằm viện vì viêm ruột thừa, thường xuyên hỏi han, tham khảo ý kiến tôi việc trang trí nhà cửa.
Tôi rón rén ghé sát vào tai , thì thầm: “Cái lần nhập viện vì mổ ruột thừa… anh bắt đầu để ý ?”
Chị gái đang đứng gần đó bật cười khúc khích, chen ngang vào câu chuyện: “Đâu chỉ vậy! Thằng nhóc nó nhắm từ lâu lắm đấy!”
Tôi quay sang nhìn , vành tai anh đỏ ửng lên. Anh đưa gãi mũi lúng túng, nói: “Chị! Đừng bóc mẽ như thế chứ!”
chẳng hề nể nang trai, lập tức bồi thêm cú chốt hạ: “Phải đến hai, năm ấy chứ! Đêm ngủ nói mơ gọi tên ‘Trương Miên ’, nghe được mừng thầm trong bụng! biết đâu, thằng nhóc sắp mươi đến nơi chẳng dắt nổi cô gái nào ra mắt, chuẩn bị sẵn tinh thần ngày nó dẫn cậu rể đấy. May quá, người nó thương Tiểu !”
Hai, năm trước ư?
Đó chẳng phải thời điểm tôi qua kỳ thử việc và trở thành nhân viên chính thức hay ?
Tôi nhìn bằng ánh mắt đầy hoài nghi. Thật thể ngờ được, anh tình cảm với tôi từ lúc đó.
Giỏi thật! Tài năng che giấu quả thượng thừa!
Gương mặt anh càng lúc càng đỏ hơn. Anh nắm lấy tôi, lặng lẽ dẫn đi làm thủ tục đăng ký vân cho nhà.
Phía sau lưng, tiếng vẫn văng vẳng vọng tới: “Tiểu ơi, thích ăn món thịt kho tàu ?”
Sau bữa tối thịnh soạn, cả gia đình họ ra , trong hộ rộng lớn chỉ tôi và .
Tôi hỏi anh: “Việc anh cho đăng ký vân … mang ý tứ gì vậy?”
Tôi cắn nhẹ môi khúc khích cười, niềm hạnh phúc lan tỏa nào che giấu được.
Anh nắm lấy tôi, cúi xuống để trán hai đứa chạm vào nhau, giọng cười trầm ấm: “Ngốc quá, thế cũng hiểu ?”