Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

[FULL] Viên Kẹo Ngọt Ngào Nhất

Tác giả: Đức Dật An

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

trả thù chồng cũ, khi ly , tôi kết với người giữ làng.

Cũng chính là chàng ngốc đẹp trai chỉ ăn trợ cấp người nghèo trong lời mọi người.

Giữa thời đại phồn hoa , nhà anh ấy thậm chí còn không có điện nước.

Khi mọi người đều nghĩ tôi bị lú lẫn, chắc chắn sẽ khổ sở, thì mẹ chàng ngốc đẹp trai mang mười vạn tiền sính lễ nhà, nói: “Người có gì, con dâu tôi cũng phải có .”

*Người giữ làng là từ dùng chỉ người có khiếm khuyết, hơi chậm trí tuệ hoặc ngốc nghếch, nhưng rất tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác trong làng. Truyền thuyết kể người giữ làng trở nên ngốc nghếch vì đã hi sinh bảo vệ làng khỏi thảm họa.

1.

Trước , thành phố chỉ thị giải tỏa làng nhà chồng cũ tôi mở thông thành đại lộ.

Rất nhanh , bức tường trong khu vực bị quy hoạch phá dỡ liền bị sơn chữ “PHÁ” đỏ chói.

Lúc , chúng tôi vẫn chưa ly , cũng từ thời điểm ấy, thái độ nhà chồng cũ đối với tôi thay đổi hoàn toàn.

Trước đây, hai nhà chúng tôi môn đăng đối. Cha mẹ tôi mấy năm trước ngoài làm ăn, mua một căn nhỏ trên trấn. Còn nhà anh chỉ có một căn nhà hai tầng trong làng.

Không giàu có, nhưng cũng là một gia đình bình thường, sống tháng bình dị.

Nhưng ai mà ngờ, chỉ vì một chữ “PHÁ”, dù tiền bồi thường còn chưa tới tay, cả nhà bọn đã hếch cao cằm lên tận trời.

Cha chồng bắt đầu xem thường cha tôi, nghĩ rằng ông ấy không có bản lĩnh mình. Mẹ chồng chê mẹ tôi không siêng năng, đảm đang .

Còn chồng cũ tôi… Khi nhìn thấy thanh mai nhà bên cũng sắp nhận tiền đền bù, trong mắt anh ánh lên vẻ nịnh bợ mà ngay cả chó cũng nhìn .

Điều khiến tôi lạnh lòng nhất là, cả nhà bọn , trong lời nói đều ám chỉ tôi đã gả nhà hơn hai năm mà vẫn chưa sinh lấy một mụn con.

Tôi là người bướng bỉnh, có thể chịu khổ, nhưng không thể nhịn nhục mà sống.

ly , cả nhà chồng cũ tươi hoa. Vừa , vừa châm chọc tôi:

“Mười dặm tám thôn ai mà chẳng nó ham ăn lười làm, còn không sinh nổi một đứa con. chỉ có nước gả xa nơi đất khách quê người, không ai lai lịch mà thôi!”

Hôm trời rất nắng.

Trước cục dân chính, bên cạnh tiệm sửa xe, có mấy đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi ngồi xổm chơi đùa, còn có một người đàn ông cao lớn trông lạc lõng giữa đám đông.

Anh ấy chính là người giữ làng nổi danh khắp mười dặm tám thôn, ai ai cũng gọi anh ấy là “chàng ngốc đẹp trai”.

Anh ấy là kiểu đẹp trai mà ai nhìn cũng phải công nhận, không phải loại trắng trẻo thư sinh, mà là vẻ đẹp rắn rỏi, cương nghị, giống Nhị Lang Thần do Tiêu Ân Tuấn đóng trên TV, mang sự mạnh mẽ khí khái đàn ông thực thụ.

Tôi đi thẳng tới trước anh ấy.

“Ngố ơi, anh có muốn lấy vợ không?”

Anh ấy ngẩng đầu, ngốc nghếch với tôi.

Tôi giơ sổ khẩu lên lắc lắc trước anh ấy: “Có dám về nhà trộm khẩu nhà anh đây, đăng ký cùng tôi không?”

Dường không hiểu lời tôi nói, nụ ngờ nghệch trên miệng anh ấy cứng , anh ấy sững sờ nhìn tôi.

Nhà chồng cũ vẫn chưa đi xa, nhìn tôi làm trò hề mà mức suýt ngã lăn đất.

Nhưng tôi không thay đổi thái độ, nhìn chàng ngốc trước mắt.

Anh ấy cũng chỉ sững người vài giây, liền đứng dậy, phủi phủi quần rồi chạy thẳng về nhà.

Thế là, tôi chàng ngốc đẹp trai đi đăng ký kết .

Tôi muốn tất cả mọi người đều thấy, tôi, Thu Ninh, thà gả cho một kẻ ngốc, cũng không thèm sống chung với nhà nữa.

Tên đàn ông kia, ngay cả một kẻ ngốc cũng không .

2.

Nhà chàng ngốc đẹp trai là nghèo nổi tiếng trong vùng. Trên anh ấy còn có một người mẹ hơn năm mươi tuổi, hai mẹ con anh ấy sống trong căn nhà tranh rách nát, ngay cả điện nước cũng không có.

Khi cha mẹ tôi chuyện, suýt chút nữa thì ngất xỉu, nhảy dựng lên mắng tôi ngu ngốc.

“Sống khổ sở với nhà nó hai năm, bây giờ sắp có tiền thì con ly tay trắng, đầu óc con có vấn đề à?”

“Người không tính tiền đầu người, mà tính nhà đất đai. Có tiền thì cũng là nhà bọn có tiền, loại , sao mà chịu chia cho con nổi một xu chứ?”

“Nhưng dù vậy con cũng không thể… không thể gả cho tên ngốc chỉ đẹp mã kia ! Nó là đứa trẻ ăn cơm trăm nhà…”

“Haiz…”

Vì chuyện , cả nhà tôi cãi vã suốt hai . Ngay cả anh trai chị dâu cũng phải vội vàng trở về mắng tôi không có số hưởng, đầu óc có vấn đề.

thứ ba, mẹ chàng ngốc đẹp trai tìm nhà.

Bà ấy là một người phụ nữ gầy gò nhành cây khô héo, mái tóc bạc trắng buộc thành một đuôi ngựa dài chừng một gang tay, dày chỉ hai ngón tay, khô xơ chính con người bà ấy.

Nếu không trước tuổi tác, chắc ai cũng nghĩ bà ấy đã hơn sáu mươi.

Bà ấy gõ nhà tôi, kéo chàng ngốc đẹp trai đang hì hì ngây ngô, nói rõ thân phận.

Mẹ tôi hai người nhà, nhưng không mời ngồi. Cả nhà lặng thinh, mày đen sì, chẳng ai thèm mở lời, cứ thế hai mẹ con đứng lúng túng trước chỗ thay giày trước .

Người phụ nữ ấy nhìn sàn gỗ sạch bóng trước , rồi cúi xuống nhìn đôi giày vải cũ kỹ, bụi bặm hai mẹ con , do dự không bước .

“Mấy trước con trai tôi con gái bà đã đăng ký kết , lý chúng tôi nên tới gặp . Đây là chút quà mọn.”

Người nhà tôi nhìn hai giỏ mà bà ấy đặt xuống đất, một giỏ đầy ắp trứng gà, vịt, ngỗng, giỏ còn đựng ít rau củ, hoa quả.

Toàn là thứ chẳng đáng bao nhiêu tiền, mẹ tôi thậm chí còn lười nhận.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, thứ tuy rẻ tiền, nhưng thứ đáng giá nhất trong nhà chàng ngốc.

“Bác gái ơi, ngồi đi.”

Tôi bước trước , kéo bà ấy nhà, bê ghế từ phòng ăn cho hai mẹ con , rót hai cốc nước ấm cốc giấy dùng một lần.

Tùy chỉnh
Danh sách chương