Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Dạo gần đây Trình Bân đam mê thể hình, thậm chí còn lên mạng xã hội.
Tôi thèm đến mất ngủ mấy liền.
Một mâm sơn hào hải vị bày mặt mà không được ăn, cảm giác khác gì thái giám lên kỹ viện.
Bất lực…
Thật sự quá bất lực!
Tôi càng khao khát, không nhịn được liền dùng tài khoản phụ rình mò toàn bộ trang cá nhân của anh.
ôm điện thoại chảy nước miếng.
khu vực luận ảnh gym của anh, tôi để lại những lời chỉ mình anh thấy:【Mặc quần xám gợi cảm thế kia, ngứa ngáy quá đi~】
【To quá, tôi mút mút mút…】
【Mồ hôi lăn vào đường viền cơ bụng, gợi cảm muốn chết~ siêu, siêu dữ dội! Đến đây và nhào vào tôi nào!】
Anh báo cáo tài khoản của tôi cho bay màu.
Tức điên tôi gọi ngay cho CEO của ứng dụng đó, yêu cầu nâng cấp tài khoản lên bản “vô đối”, tục theo dõi anh.
Khi Trình Bân hiện tài khoản tôi lại, tất cả luận của tôi đều bị anh xóa sạch.
Sau đó anh cũng không ảnh gym .
Chỉ một bức đang nghiêm mặt bấm dây đàn, thế mà lại trúng gu của tôi.
【Chồng mặt trông sướng ghê, hợp làm người cộc cằn…】
【Anh có thể khiến tôi chân mềm bụng căng không? Tôi chỉ là có thể không thôi!】
luận xong, tôi mãn nguyện lăn ra ngủ một giấc ngon lành.
Sáng dậy.
hiện Trình Bân đã khóa bài viết .
Từ đó sau, anh không gì .
ăn cơm.
Tôi ủ rũ không buồn nhấc đũa.
Trình Bân sờ trán tôi: “Bị bệnh à?”
“Còn tệ hơn bệnh… mất nguồn tinh thần .”
“Anh là người lùng sẽ không hiểu được, trẻ con không có sữa sẽ đói đến chết đấy.”
Anh còn định , tôi đã uể oải đi lên lầu.
Diệp Phi nghe xong điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Cậu còn ăn được miếng thịt nào à? với trai đẹp mà như quả phụ, là Ninja Rùa!”
Tôi càng thêm oán hận.
Tối đó tôi ôm chăn xuống chiếu phim ở tầng hầm giải cơn thèm.
phim, mỹ nam mặc áo mỏng vừa bước ra từ tắm, lớp vải mỏng ướt đẫm ra cơ bắp rõ rệt, máy quay càng càng zoom gần.
“Vẫn còn e ấp che nửa mặt… hít hà hít hà…”
“Em thích kiểu này à?”
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến tôi giật bắn, quay đầu thì thấy Trình Bân bưng dĩa trái cây tới, vẻ mặt như từng thấy nội dung phim.
Tôi cố giữ hình tượng, ho một tiếng, nghiêm túc luận: “Anh không thấy kỹ thuật quay rất tốt sao?”
“Không tệ, anh có thể ngồi lại xem cùng không?”
anh dường như có một tia ý khác thường.
Mặt tôi nóng bừng.
Đành phải cắn răng gật đầu.
Bầu không khí phim càng càng mập mờ, nam nữ chính ôm nhau, tôi bắt đầu ngồi không yên.
Bàn tay mỹ nam vuốt ve chân nữ chính, dần dần trượt lên…
Bỗng cảm thấy bàn tay mình nóng ran, nhột nhột, cúi xuống mới thấy là một bàn tay thon dài, các đốt xương rõ ràng.
Tôi giật mình rụt tay lại.
Nhưng anh lại nắm lấy.
Ngón tay Trình Bân vẽ vòng tròn bàn tay tôi, cảm giác tê dại lan dọc lưng, tôi không nhịn được khom người lại: “Ưm…”
Nhận ra mình vừa ra âm thanh gì, mặt tôi lập tức đỏ như bị thiêu.
Anh khẽ : “ bàn tay nhạy cảm lắm sao?”
Tôi khẽ rụt tay, lại bị anh ấn lên đùi cứng như sắt của mình, đầu ngón tay có vết chai khẽ lướt mu bàn tay tôi.
Thắt lưng tôi mềm nhũn, nóng lan từ bụng dưới, thở hỗn loạn, nuốt nước bọt liên tục, khao khát khó kiềm chế.
“Ư… đừng chạm vào chỗ đó…”
Tiếng phim vẫn tục vang lên, càng khiến dây thần kinh tôi căng như dây đàn.
Tôi không nhịn nổi , định bỏ chạy.
Ngẩng đầu lại thấy gương mặt Trình Bân, lông mi dày và dài, mũi cao thẳng, cả khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Như có thần giao cách cảm, Trình Bân cúi đầu nhìn tôi.
Tôi không báo mà chìm vào đôi như mực đổ của anh, dịu dàng sâu thẳm, dường như muốn nuốt trọn tôi.
Ngửi thấy mùi thông nhè nhẹ người anh.
“Thình thịch!”
“Thình thịch!!”
Tim tôi đập như trống trận.
Tôi không kiềm được mà khẽ gọi: “Trình Bân…”
“Ừ, anh đây.”
Giọng anh pha chút khàn khàn gợi cảm, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai tôi, môi mỏng đỏ thẫm từ từ áp sát.
5
mấu chốt, tôi đẩy mạnh anh ra.
Bật dậy.
“Muộn , tôi buồn ngủ, nghỉ đây!”
Cơ thể anh cứng lại, hàng mi run rẩy dữ dội, vành hoe đỏ, cố gắng gượng nói: “Ừm… được.”
Tôi dám quay đầu lại, chạy thẳng.
Có lẽ quá hoảng loạn, hình như còn nghe thấy tiếng ấm đun nước sôi phía sau.
Tựa vào cánh cửa thở dốc, tim đập như sấm.
“Tiêu ! Chắc là vì thấy tôi xem phim, Trình Bân mới thử thăm dò!”
“May mà mình vững tâm, không để sơ hở…”
Tôi buồn bã nằm vật xuống giường.
Mở lại loạt ảnh gym đã chụp màn hình từ của Trình Bân.
Anh hoàn toàn không biết gương mặt kia có sức dụ dỗ đến mức nào, đừng nói là lãnh cảm, đến ni cô còn có thể hoàn tục vì anh!
Vì lần này suýt bị bại , nên sau đó tôi cố ý đi sớm muộn.
Cố hết sức tránh chạm mặt Trình Bân.
Anh gọi điện tôi có ăn tối mấy lần, tôi đều từ chối khéo.
Sợ rằng lại tẩy, bị anh coi là đồ giả mạo chuyên thèm khát thân thể anh.
Diệp Phi biết chuyện, vẻ thán phục.
“Cậu là, một khi ngộ ra thì thành tình thánh!”
“Nhưng cứ nhịn hoài đâu có ổn,” cô ấy vỗ tay, gọi cả đám tiểu minh tinh vào riêng, “Tối nay ai phục vụ tốt chị Phương, mai chị cho đóng vai nam chính.”
Tôi nhìn đám thiếu niên mặt trắng hồng hồng lần lượt báo danh, phân biệt được ai với ai, chỉ giữ lại một người tên Lưu Chí – môi giống Trình Bân.
Rượu qua ba lượt, cơm cũng xong.
Diệp Phi ôm hai cậu nhóc đi chơi .
Tôi choáng, Lưu Chí: “Cậu biết lái xe không? Chở tôi đến đoàn Phương thị.”
Cậu ta đồng ý, đỡ tôi ra xe.
Mở cửa xe thì tôi lảo đảo nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa.
kịp nhìn rõ, người đó đã sải bước đến ôm eo tôi.
“Gọi điện cho em mãi không được, anh còn tưởng em gặp chuyện.”
Lưu Chí rầu rĩ nói: “Chị bảo tối nay để em đi cùng mà? Người này là ai vậy?”
“Anh ấy…”
Trình Bân mặt như băng: “Tôi là anh rể của cậu.”
Anh dìu tôi đi đường.
Tôi mơ màng bật : “Cậu ta đâu phải em trai tôi, anh không cần nhấn mạnh chuyện liên hôn đâu.”
“Anh biết.”
Có lẽ vì tôi say, nên giọng nói luôn lùng của anh lại nghe ra một chút ghen tuông nghiến răng nghiến lợi.
đến nhà, tôi mệt đến mức kịp uống nước giải rượu đã gục ngủ sofa.
Không nghe thấy giọng nói trầm khàn như sắp sụp đổ vang bên tai: “Em vốn không lãnh cảm, chỉ là chán ghét anh, không?”
“Cơ bụng người khác thì nhìn không rời , thân thể anh thì thèm để ý.”
“Anh bao nhiêu ảnh gym em cũng không nhìn lấy một cái.”
“Lại còn hấp dẫn tên biến thái nào đó… Đành phải khóa bài nhờ hacker tra thông tin…”
“Rất nhanh thôi anh sẽ tìm ra, giao tên đó cho pháp luật – sau đó ảnh cho em xem , được không?”
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Tôi vừa rửa mặt xong bước ra, nghi hoặc Trình Bân: “Anh có bị con gì cắn không?”
Kéo cổ áo ra, chỉ vết đỏ xương quai xanh cho anh xem.
“Tôi nghi bị côn trùng đốt ra ngoài tối qua.”
Anh như bị bỏng, ánh lập tức tránh đi.
Vô thức liếm môi.
Nói chậm hơn thường một nhịp: “Nếu không ngứa thì không sao, bôi thuốc dị ứng vào là được…”
Tôi gật gù.
cuộc họp ở công ty, thư ký Tiểu Ngô cúi đầu nói: “Phó tổng, sau gáy của chị… có cần dặm phấn che đi không ạ?”
“Che cái gì?”
“Hickey ạ.”
Tôi nhìn vào gương, mới hiện sau gáy cũng có một dấu đỏ, liếc Tiểu Ngô đầy ngờ vực.
“Gì mà hickey? Muỗi đốt đấy.”
Tiểu Ngô gãi đầu: “À, em cứ tưởng là do người yêu chị…”
Tôi dở khóc dở .
là oan cho Trình Bân thật.
Chúng tôi chỉ là liên hôn, ngoài mặt thì hòa thuận nhưng thực chất xa cách.
Huống chi anh tính cách lùng, nghiêm túc, có lên giường thật chắc cũng để lại dấu vết gì.
Vì không đau không ngứa, lại lặn rất nhanh nên tôi cũng không nghĩ nhiều hai vết đỏ đó .
Nhưng được mấy , tôi lại hiện thêm dấu mới.
Cảm thấy có gì đó không ổn.
Gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra và kê thuốc, người đó lại nhìn chằm chằm vết đỏ vai tôi, biểu cảm đầy kỳ lạ.
Tôi thấp thỏm: “Côn trùng gì mà cắn thế này? Có nghiêm trọng không?”
“Đây là dấu hôn.”