Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

10

Nửa sau.

Tôi thẳng thắn bày tỏ tình cảm với .

Anh kinh ngạc khi tôi anh từ lần gãy đàn, giọng đầy uất ức: “Anh tưởng lúc em cứ tăng giá liên tục là xem anh như loại đàn đào mỏ chuyên đòi tiền…”

Tôi bừng tỉnh như ngộ ra chân lý.

“Thì ra từ đào mỏ đầu từ đây!”

Sững sờ một lúc, tôi lại hỏi một câu khác: “Em ngoại hình của anh, anh không giận à?”

“Anh từng từ chối một cô gái và nói rất ghét những người nông cạn mê ngoại hình .”

Gương mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng hai má đỏ bừng.

“Em được ngoại hình của anh là điều anh mừng muốn chết .”

“Anh gìn đạo đức đàn lắm, khi từ chối người không là lập tức kiếm lý do, tuyệt đối không bôi xấu thanh danh.”

Tôi nhớ lại việc bản thân từng lại mấy lời sặc mùi tình dục trên mạng suýt khiến anh phải gửi đơn cho luật sư, liền ngượng ngùng gãi gãi mũi.

Anh thấy tôi im lặng thì đầu nói ra lòng .

lúc mới gặp nhau, bọn lắm.”

“Ba mẹ không đồng cho anh theo đuổi con đường âm nhạc như nội, bảo rằng luyện đàn đến mức không nhận ra người thân.”

“Anh khóc bên đường, chính em là người mua cho anh cây đàn đầu tiên… Nhờ em anh mới kiên trì được, thi đỗ trường em học, âm thầm em, âm thầm quan tâm em.”

“Nhìn em rực rỡ giành giải thưởng, trở thành thiên tài kinh doanh được báo chí săn đón…”

Hơn hai mươi sống trên đời, tôi nghe vô số lời khen ngợi, tai gần như mọc kén, nhưng lần lại đặc biệt vui.

“Hóa ra cậu nhóc hay khóc là anh à!”

Thấy tôi cười rạng rỡ, cũng không nhịn được cong môi cười theo.

Tôi chọc khóe môi anh, lấy nụ cười .

“Anh xem, cười thế trông dễ thương bao!”

“Cứ bộ mặt lạnh tanh suốt , đến thần tình yêu cũng chẳng đoán ra anh em.”

Từ hôm ấy.

cười nhiều hẳn.

Lúc vui nhất là tôi đưa anh xem kết quả siêu âm.

Trong buổi biểu diễn, hễ chạm là anh liền khoe: “Hôm nay trời đẹp ghê, sao anh vợ tôi em bé thế?”

Tôi nhận được lời chúc mừng từ các nghệ sĩ lớn mới anh xòe đuôi khoe khắp nơi cả .

Buổi tối tôi gõ đầu anh.

“Vui đến mức luôn à?”

Anh gật đầu điên cuồng, mặt tươi như hoa: “Vui chứ! sắp con ! Con của hai đứa !”

Đến nửa đêm tôi nghe tiếng anh cười trong mơ, thở dài bất lực.

Nhưng khi con gái chào đời và lớn lên từng .

Anh lại đầu… tức đến bật cười.

“Phương Diệu giống chứ? Y như tiểu yêu quái!”

đá đổ cây phát tài của em kìa!”

Tôi vừa xem báo cáo tài chính vừa đáp hờ hững: “Mua cái khác là được.”

Anh tiếp tục than: “ vỡ cây đàn tỳ bà anh cất kỹ như bảo vật.”

Tôi như xưa, lại viết cho anh một tấm chi phiếu.

“Cho anh trăm ngàn, đủ sửa đàn không?”

Anh vẫn giận, mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi.

là cây đàn xưa em tặng anh! nghĩa đặc biệt! Anh đặt giữa tủ kính phòng trưng bày, mỗi đều nhìn một lần, hôm nay phát hiện bị vỡ …”

Hóa ra điều khiến anh buồn là ở chỗ .

Tôi đặt laptop sang một bên, ôm lấy anh dỗ dành: “Đàn hỏng sửa được, tình cảm của chúng cũng không vì thế sứt mẻ.”

Sau tôi mắng Phương Diệu một trận, con bé đi xin lỗi ba .

ngờ nhóc con lại trốn sang nhà bà nội.

Hai người lớn thì nuông chiều cháu, bênh con bé hết mực.

Kết quả, quay đầu bện tóc thành bím.

Đúng kiểu ngựa hoang khó thuần!

Cho đến khi đối thủ cạnh tranh của Phương thị – nhà họ Nghiêm phá sản, cậu con út Nghiêm Văn tìm đến nhờ giúp đỡ…

Phương Diệu lần đầu tiên thật lòng một người.

Nhất quyết muốn cậu ấy lại.

từ chiều con, con gái muốn sao trăng cũng hái cho được, huống chi là một cậu trai đến tận cửa.

Lập tức đồng lại.

Lo tôi không đồng , anh thậm chí bỏ tiền riêng nhà họ trả nợ giúp Nghiêm Văn, không động một đồng nào của Phương thị.

Không ngờ Phương Diệu lại không phải người giúp việc, là… con rể nuôi từ .

lại buồn rầu, chôn đầu cổ tôi, giọng nhẹ hỏi: “Vợ ơi, anh vậy sai không?”

Tôi thở dài.

“Anh nhăn áo em , em phải đi họp đấy.”

“Chủ tịch Phương không cần thể diện à?”

Anh lập tức buông tay, giống y như đứa trẻ mắc lỗi, đứng một bên ỉu xìu.

Tôi bật cười.

Nắm cổ áo len trắng của anh, hôn nhẹ lên môi mỏng.

“Anh không sai đâu, là sau sẽ phải vất vả hơn trong việc quản lũ .”

Thấy khóe môi anh vô thức cong lên, trong lòng tôi dịu hẳn.

Tôi dịu dàng nói: “Thôi, em đi đây.”

“Tối nay đưa con gái đi nghe anh diễn bản nhạc mới nhé.”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương