Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô xem thường tôi. Coi cuộc hôn nhân của chúng tôi như trò đùa.
“Em thích ăn xoài.” – Tôi tự tin nói.
Lục Thu Thu cười lạnh tôi.
“Ha, sai rồi. Chị tôi thích ăn vải.
“Xoài là thứ khiến chị dị ứng.”
Du đâu bước tới, ung dung đỡ lấy túi xách của cô , tôi đầy tiếc nuối:
“Anh , này tôi đã biết thời cấp rồi đó.”
Tôi c.h.ế.t lặng.
Tôi bỗng nhớ ra — xoài là món Thư Tuyết thích ăn.
“Anh chỉ nhớ nhầm thôi, Thu Thu… cho anh thêm một cơ hội…”
Tôi đuổi theo cô ra ngoài.
Nhưng cô không do dự bước lên siêu xe của Du, ngồi ghế lái chính, không thèm tôi lấy một .
Cô biết lái xe rồi.
Du ngồi ghế phụ, còn ngoái lại vẫy tay:
“Mai là ngày cuối rồi đó anh, không ký thì chúng tôi nộp đơn ra tòa nhé. Cẩn thận cổ phiếu công ty anh rớt giá nha”
Tôi không tin Lục Thu Thu sẽ tôi ra tòa.
Công ty cũng là đứa tinh thần của cô , tôi không tin cô có thể tuyệt .
Tôi không ký đơn ly hôn.
Thế Lục Thu Thu thật sự khởi kiện tôi ra tòa.
Tại tòa, luật sư của cô trình đầy đủ chứng cứ:
Video tôi và Thư Tuyết điên cuồng nhà,
Lịch trình du lịch vòng quanh thế giới cùng Thư Tuyết,
Giấy khám thai của Thư Tuyết,
Và đòn chí mạng nhất — cuộc gọi lúc Thu Thu gặp nguy hiểm tính mạng tôi đã chối bắt máy.
Những đoạn video tôi từng coi là “tự do”, là “lối sống đẳng cấp”, giờ lại hóa thành d.a.o đ.â.m ngược lại tôi.
Phiên tòa sơ thẩm, tôi cố gây sự, chưa ly hôn được.
Phiên tòa phúc thẩm, thẩm phán xác định: tôi ngoại hôn nhân, thậm chí còn phớt lờ khi vợ nguy kịch, không hoàn thành nghĩa vụ chồng, hôn nhân rạn nứt không thể cứu vãn — tòa tuyên ly hôn.
Tôi không phục, loạn tại tòa và cưỡng chế ra ngoài.
Vừa ra khỏi tòa, đã thấy Du vui vẻ bế bổng Lục Thu Thu xoay vòng.
Thằng tiểu bạch kiểm đáng ghét đó! Nếu không hắn thổi gió thêm dầu, Thu Thu sẽ không kiên quyết ly hôn như . Chính hắn cướp đi yêu của vợ tôi.
“Buông vợ tao ra!”
Tôi gào lên, m.á.u dồn lên , xông đ.ấ.m hắn một cú.
Không ngờ, Du nắm lấy tay tôi, giữ chặt.
“Anh chồng cũ , đừng tưởng tôi không đánh lại anh.”
Hắn vung tay, tôi hất ra mấy bước, lưng đập vào trụ đá ở cổng tòa án.
Khi tôi lồm cồm đứng dậy thì thấy hắn đang chìa tay xước ra trước mặt Thu Thu:
“Đau quá, trầy rồi, thổi mới đỡ.”
Thu Thu liếc hắn một , biết rõ hắn đang diễn vẫn cúi thổi cho hắn.
cuối không tôi một .
Nhưng rõ ràng tôi mới là thương!
Tôi sắp phát điên.
“Thu Thu, rõ ràng là hắn đánh anh. Em không vẫn luôn thương anh nhất ? giờ lại chẳng anh lấy một lần?”
Thu Thu cuối cùng cũng quay lại, lưng tôi một chút rồi mỉm cười:
“Thì chứ?
“Bạn trai và xa lạ, đứng về phía , khó chọn ?
“ cũng đúng, anh trước nay vốn không phân rõ ngoài.”
Ngực tôi nhói lên, đau nghẹt thở.
“Em vẫn trách anh ? Chẳng anh chỉ mắc một lỗi bất kỳ ông nào cũng dễ mắc thôi ? Đáng trừng phạt nặng ?
“Em chọn hắn, nhà hắn còn giàu hơn anh, cám dỗ sau này chỉ có nhiều hơn chứ không ít. Em nghĩ hắn chịu được ?”
“Xí xí xí, xui xẻo quá.” – Du phun vào tôi. “Anh muốn dưa thối thì đừng kéo cả ông thiên hạ xuống hố.”
“Em đã chị Thu Thu xem hồ sơ lý lịch của em rồi, cấp giờ chưa từng yêu , bởi vì lòng có , nên chẳng chứa thêm được nữa.
“Anh là loại chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ thì không hiểu nổi tụi em – những tin vào yêu sáng đâu.”
“Thôi đi, lời hay chẳng nói được. Gặp thật thì anh không tin khá hơn anh.” – Tôi gằn giọng. “Ít nhất anh còn cho cô thể diện vợ.”
Tôi là ông, tôi hiểu ông. Không có gã ông nào chỉ ngủ một phụ nữ cả đời.
Cũng giống như tôi, mẹ tôi là mối của ông, sau này ông vẫn rước tiểu tam vào nhà, còn để riêng tranh giành tài sản tôi, buộc tôi ra ngoài tự lập.
“Thu Thu, đi anh, anh sẽ chứng minh nay về sau chỉ đối tốt em, nếu thất hứa, anh không được c.h.ế.t tử tế…”
Thu Thu chỉ tay ra sau lưng tôi.
“Kìa, báo ứng của anh tới rồi.”
—–
Thư Tuyết tới, dẫn theo một gã ông trung niên dữ tợn.
Cô ta liên tục gọi cho tôi dạo gần đây, tôi đã 200 ngàn để cắt đuôi, vẫn còn chưa buông tha.
“Thằng chó, tao có bầu rồi 200 ngàn tính xong chuyện ? Tao sống c.h.ế.t !”
Chưa kịp phản ứng, ông ta đ.ấ.m thẳng vào mặt tôi.
Cơn giận bùng lên.
Tốt lắm, giờ cá tôm rác rưởi gì cũng dám lên tôi càn!
Tôi lau m.á.u bên miệng, đ.ấ.m trả như điên.
Thư Tuyết hét lên, lao ra kéo tôi lại, chắn trước mặt ông ta: “Đừng đánh nữa, đây là em, là ông ngoại của em!”
“Ông ngoại khỉ! còn định diễn tiếp ?” – Tôi túm tóc Thư Tuyết, gằn từng chữ.
“Ý tưởng hay thật nhỉ? đi nói Lục Thu Thu là có bầu, giờ thì hay rồi — hại tao mất cả vợ! cố đúng không?!”
“ lại đổ lên tôi?” – Thư Tuyết không giả vờ nữa, gào lên.
“Tôi bảo dùng bao, là anh nói đang kỳ an toàn. Tôi cũng chỉ tốt bụng giúp anh thôi, ngờ kiểm tra ra thật có bầu.
“Tôi mặc kệ! Hoặc là cưới tôi, hoặc 5 triệu tệ để tôi phá, không thì tôi cho tôi công ty anh mỗi ngày loạn. Cổ phiếu tụt vài điểm là đủ bù 5 triệu rồi.”