Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lần sinh nhật trước, Trình Hà từng chuẩn bị quà tất mọi người trong công ty, ngay bảo vệ có phần.
Giờ tôi muốn xem camera, hắn lập tức rất hợp tác: “ xem hôm nay đúng không? Chị đợi chút, tôi trích xuất ngay.”
mấy chốc, đoạn camera đã được mở .
Camera độ nét cao thấy lúc 2 giờ 29 phút chiều, có một người phụ nữ mặc hoodie sẫm màu, đội mũ đen, đeo khẩu trang bước từ thang máy.
Cô ấy không vội vào công ty mà đứng lượn lờ trước cửa, giả vờ như đang chờ thang máy, thực canh lúc quầy lễ tân vắng người.
Đến 2 giờ 47, lễ tân vệ sinh thì người phụ nữ kia lập tức bước nhanh vào công ty, để lại phong thư và túi nhựa trên quầy vội vã quay lại thang máy rời .
Cô ấy che chắn kín mít, nhìn được dáng người chứ không nhận mặt mũi. Bảo vệ hỏi tôi: “Chị Phương, chị thấy người này quen không?”
Tôi lắc đầu.
Trong số người tôi quen, không rảnh rỗi đến mức ngày thường lại gửi thư nguyền rủa người khác .
Hắn lại nói: “Gần đây có mâu thuẫn không? Hàng xóm tranh chấp chỗ đậu xe hay đối cạnh tranh gì ? Thử nghĩ rộng một chút xem?”
Tôi sống trong khu chung cư rất yên ổn, chưa từng cãi nhau .
về đối trong công việc thì có cao so chiêu, thèm mấy trò trẻ con như đâm búp bê?
Lễ tân lo lắng hỏi: “Chị à, chuyện này đáng sợ thật . Hay báo cảnh sát ?”
Tất nhiên báo!
Tự dưng bị nguyền rủa thế này, lẽ tôi phải nhịn?
lúc này đang giai đoạn mấu chốt , đối trong và ngoài công ty đều đang rình rập.
Giờ mà báo cảnh sát, không phân tán sự tập trung tôi mà dễ bị kẻ xấu lợi dụng.
Tôi phải đợi.
Đợi đến kết thúc, tôi có đủ thời gian và tinh lực để lật tung mọi chuyện, bắt kẻ đứng trả giá!
Tôi suy nghĩ một lúc cất kỹ phong thư và búp bê kia, quay video lại toàn quá trình người phụ nữ kia xuất hiện.
Tiện thể nhắn tin bạn học cũ tốt nghiệp thì cảnh sát: “Phỉ Phỉ, mình gặp chút chuyện…”
04
tôi đang phụ trách liên kết giữa nhiều phòng ban.
phận soát tuân cử đến hai người, trong có một người tên Trần Huệ Yến, gần bốn mươi tuổi.
Nói chung, trong một công ty có cơ cấu trẻ hóa như công ty chúng tôi, người tầm tuổi thường đã lên đến vị trí lãnh đạo.
Trần Huệ Yến thì không.
Cô ta người thân một phó tổng giám đốc. Hồi công ty mới thành lập, cô ta đã ký một bản hợp đồng nhân sự dài hạn.
Các cô gái trong phận soát tuân thỉnh thoảng đùa chúng tôi rằng cái hợp đồng dài hạn ấy khác gì kim bài miễn tử, đảm bảo Yến vinh hoa phú suốt đời.
Ngay này vị phó tổng kia đã nhảy việc rời , Yến vẫn nhàn nhã ở lại phận , trở thành một trong những người rảnh rỗi nhất công ty, mấy người lễ tân.
Thế nên tôi biết chính Yến sẽ đến tra tính tuân này, tôi muốn ôm đầu than trời.
Tôi kéo một em gái đồng nghiệp khác trong phận soát lại thì thầm: “Sao lại để chị ấy qua bên này? Đây cấp S đấy! Kiều Kiều Phan Phan đâu ? Sao không cử người giỏi nhất bên em qua?”
Tiểu Thất nhăn mặt: “Ban đầu định Kiều Kiều Yến cứ nhất quyết đòi được tham gia, dày công lải nhải đến mức sếp mệt mỏi. Chị không biết đâu, sếp gọi riêng em lại, nhờ em này âm thầm tra lại toàn tài liệu chị ấy xét duyệt. Em thì đắc tội chứ?”
Dù phòng vui vẻ gì cuối cùng Trần Huệ Yến vẫn được cử đến.
Tôi thì bận bù đầu vì phải việc trực tiếp bên A, hơi sức đâu để canh chừng cô ta kỹ lưỡng.
Một hôm, vừa họp xong quay lại, cô thực tập sinh nhỏ chạy tới vẻ mặt méo xệch: “Chị Phương ơi,qQuý Yến có phải đến tuổi tiền mãn kinh không?”
Tôi bước chậm lại: “Sao em nói vậy?”
Cô bé đáp: “Em nhờ chị ấy xử lý vài việc nhỏ mà lần nào chị ấy bắt bẻ đủ kiểu. nhờ chị Thất thì chị ấy lại bận tối mặt. Em thật không nỡ phiền.”