Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau này nếu yêu , nhất định phải nhớ mở miệng rõ chuyện!
dù tôi hối hận, ở trong rừng hoàn toàn mất liên lạc.
Không còn cách nào khác, tôi phải ghi tất cả những , từ Đại Bảo đến đứa bé trong bụng, rõ chuyện và để lời nhắn cho anh.
Cứ thế, tháng trôi qua.
tối nọ, tôi vừa sấy tóc xong thì nghe tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.
Kèm theo đó giọng khàn khàn, quen thuộc: “ , anh đây, mở cửa .”
?
Tôi vội chạy mở cửa, trước mắt hình ảnh râu ria lởm chởm, trông đầy mệt mỏi.
Anh rõ ràng rất kiệt sức, vẫn cố gắng đến tìm tôi bằng .
Tôi ngay lập tức mềm lòng.
“Anh sao thành thế này?”
“Vì đóng phim vậy.”
Bất chợt, nhìn tôi ánh mắt trông chờ: “ , ta đăng ký kết hôn nhé?”
“Anh đã đọc tin nhắn tôi để rồi à?”
Tôi không nhịn cười, cảm giác khi hiểu lầm rõ thật tốt.
vòng lớn, cuối cùng tôi vẫn về bên nhau!
không ngờ…
“Tin nhắn ? Điện thoại anh rơi xuống vực rồi, anh còn chưa kịp làm . Lần này anh nhờ quản lý giúp trốn về. Đợi ta đăng ký xong, anh sẽ quay đoàn phim.”
, đột nhớ điều , gương mặt lập tức trở nên căng thẳng.
“ không kết hôn anh đúng không? Hay còn hiểu lầm nữa? Anh thể !”
Nhìn vẻ căng thẳng anh, tâm trạng tôi bỗng vui vẻ, trêu đùa chút.
“Không , chỉ anh thật sự cưới tôi sao? Anh không từng ghét làm đổ vỏ sao?”
Thực , tôi cũng biết thái độ anh cái sẽ thế nào.
“Đúng ghét. điều quan trọng nhất .”
“Chỉ đừng liên lạc đàn ông đó nữa, coi quá khứ chưa từng xảy .”
“ , anh sẽ coi ruột mà chăm sóc.”
“Chỉ trở về, anh sẵn sàng nhượng bộ thứ.”
Vài câu ngắn gọn, suýt chút nữa tôi đã bật khóc.
tôi cố nhịn, giả vờ khó xử, nhìn anh ánh mắt đầy lưỡng lự.
“ thế thì không ổn rồi. Sau này lẽ tôi vẫn phải thường xuyên liên lạc cha ruột .”
Sắc mặt thay đổi ngay lập tức, cả anh bừng bừng giận dữ.
“ không thể ỷ vào việc anh mà bắt nạt anh vậy! Gã đó ai, , anh xử lý hắn ngay!”
Nhìn dáng vẻ anh, tôi không nhịn bật cười.
“ ta từng ăn, anh say rượu, ở nhà anh, ba lần. Nhớ chưa?”
xong, anh sững , đến nỗi không câu trọn vẹn:
“… đang …”
Tôi gật đầu: “Đúng, anh!”
Anh hoàn toàn đơ .