Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

22

Thẩm Phong cũng nhìn thấy tôi, lập tức đứng dậy đi phía này.

Trong tôi có chút khó chịu, không quan tâm đến anh nên lùi sau vài bước.

Không ngờ lại vô tình giẫm chân Tiểu .

Tôi vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi nha, tôi không để ý dưới chân, cậu có sao không? Có hỏng gì không?”

Tiểu nhăn mũi nhìn tôi.

Rồi đột nhiên đưa bật nhẹ vào má tôi một cái:

“Với cân nặng này của chị đòi hỏng được em à? Đánh giá thấp em quá rồi đó.”

Tôi giật vì hành động của cậu ấy.

Nhưng tới việc vừa giẫm chân ta, cũng không tiện gì.

lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, giọng cũng lạnh đi đôi chút:

“Không sao là tốt rồi.”

Vừa dứt lời, Thẩm Phong đã bước tới.

Dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khí áp thấp nặng đè khác .

Tiểu cảm thấy không khí có gì đó lạ lạ, liền ghé lại hỏi:

“Tiểu Viên, quen của chị à?”

Vừa nghe thấy cách gọi “Tiểu Viên”, mặt Thẩm Phong lập tức sầm .

Có điều, vì Tiểu là đồng nghiệp của tôi, lại đang ở công ty tôi, nên anh có thể cố nén cơn tức .

Ừm.

Biểu hiện coi trưởng thành, tôi khá hài .

Thế là, dưới ánh tò mò của Tiểu , tôi chủ động mở miệng:

“Đây là bạn trai tôi. Sáng nay ra khỏi vội quá, quên mang chìa khóa, nên anh ấy đem đến.”

Tiểu có chút hụt hẫng:

“Ra là vậy à…”

Còn Thẩm Phong rõ ràng dễ chịu hơn hẳn, cằm nhướn , ánh liếc xéo Tiểu .

Còn chẳng kiêng dè gì kéo tôi ôm vào , nhét thứ gì đó vào túi xách của tôi.

Đôi còn lướt qua má tôi, cố ý giọng ngọt ngào:

“Vợ yêu, lần sau nhớ kỹ hơn nha.”

Ngay sau đó, anh lại thầm sát bên tai:

“Không cho phép cậu ta gọi em là Tiểu Viên.”

Tôi sự trẻ con của anh bật cười, không nhịn được véo anh một cái.

Nhưng rồi lại nghiêm mặt:

“Được rồi, xe vẫn đang đợi bên ngoài. Em chắc tầm mười giờ tối mới tới, anh còn việc công ty , mau đi đi.”

Thẩm Phong níu lấy gấu áo tôi:

“Hay là anh…”

Thấy tôi trừng , anh mới miễn cưỡng buông .

Còn cố ý to rõ ràng:

“Vậy vợ yêu đi đường cẩn thận nhé. Dù có muộn cỡ nào, anh cũng sẽ đợi em .”

Tôi không để ý tới anh nữa, chạy nhanh ra xe.

Trên đường đi, tôi thò vào túi xách.

Không nhịn được bật cười.

Bảo sao ở cứ thấy kẹo mút tự nhiên bốc .

Hóa ra, vị tổng tài lạnh lùng tôi, lại là một tên mê đồ ngọt.

23

Chuyện còn thuận lợi hơn tôi tưởng.

Tôi đến sớm hơn dự kiến một tiếng.

Vừa mở cửa, cổ đã ai đó nắm lấy.

Chưa kịp phản ứng lưng tôi đã ép chặt cánh cửa vừa đóng lại.

Thẩm Phong nhìn tôi không chớp, im lặng giơ vuốt nhẹ má, rồi đến tôi.

Ngay sau đó, anh cúi đầu, hôn tôi đầy gấp gáp…

Tí tách… tí tách…

Không biết đã hôn bao lâu.

Đến khi tách ra, cả hai đều thở gấp.

“Xin lỗi.”

Thẩm Phong ôm chặt tôi vào :

“Là anh quá nóng vội, cứ tự cho là đúng, không đến cảm nhận của em.”

“Em không kết hôn cũng không sao, cần vẫn bên nhau thế này là đủ.”

Tôi mỉm cười, áp đầu vào ngực anh:

“Thẩm Phong, em thật sự rất thích anh.”

“Nên đừng nhiều, có những chuyện cần thời gian. vẫn còn nhiều điều phải học, cứ từ từ thôi, được không?”

Thẩm Phong gật đầu mạnh:

cần em đừng , đừng lơ anh… sao cũng được.”

“Ồ?”

Tôi ngẩng đầu, cười tinh quái:

“Sao cũng được à?”

“Đương nhiên, em gì cũng được.”

“Vậy … mỗi tuần ba lần nhé.”

Mặt Thẩm Phong lập tức sụp :

“Hả?”

Tôi nhìn anh, cười càng lúc càng tươi:

“Ừ, quyết định vậy đi.”

Thật ra không phải tôi không thích.

là Thẩm Phong … nhiệt tình quá mức, cứ đói cả trăm năm vậy.

Tôi chịu không nổi nữa rồi.

Thẩm Phong tự đào hố chôn , mặt mày ảo não:

“Vợ ơi, anh sắp nghẹn chết rồi…”

Tôi đẩy anh ra, thay giày bước vào, vừa đi vừa hỏi:

“Trước khi quen em, anh nghẹn chết chưa?”

“Hồi đó anh có gì đâu chứ…”

Thẩm Phong đuổi theo tới phòng khách, ôm chặt eo tôi bắt đầu nũng:

“Vợ ơi, cầu xin em, chuyện khác sao cũng được.”

“Nhưng chuyện này, em lại lần nữa được không…”

Tôi không động :

“Em quyết rồi. Một tuần ba… Ê! Thẩm Phong! Anh thả em !”

Phiên ngoại

Cơn gió thu cuối cùng vừa lướt qua, tuyết đầu mùa cũng rơi .

Đúng dịp sinh nhật bạn thân của Thẩm Phong.

Buổi tiệc rất hoành tráng, khách cũng rất đông.

Và tôi…không tránh khỏi việc chạm mặt .

Thẩm Phong sớm đã cho anh ta biết chuyện chúng tôi quen nhau.

Ngoài dự đoán của tôi, không phản ứng gì lớn, cũng không gây rắc rối.

Anh ta gầy đi trông thấy, bộ vest cắt may chỉnh tề cũng không che nổi vẻ mỏi mệt trong :

“Lâu rồi không gặp.”

Vì phép lịch sự, tôi “ừ” một tiếng.

Đang định quay đi.

Lại anh ta chặn trước mặt:

“Tôi… tôi đi phẫu thuật rồi.”

“Hiện tại hồi phục tốt, cơ thể hoàn toàn bình thường.”

Tôi nhíu mày nhìn anh ta:

“Rồi sao? Liên quan gì đến tôi?”

khựng lại:

“Bảo bối… em không còn thích tôi nữa sao? Rõ ràng em từng… rất thích tôi …”

“Giờ tôi đã khỏe rồi, cũng sẽ không mấy chuyện ngu ngốc nữa, em cho tôi thêm một cơ hội được không?”

Tôi cụp , thở dài một :

, đừng gọi tôi vậy nữa. Tôi có bạn trai rồi.”

“Chúng ta không còn là trẻ con. Kết thúc nghĩa là kết thúc.”

“Anh sẽ tìm được phù hợp với thôi. Đừng phí thời gian vì tôi nữa.”

mấp máy, vẻ mặt khổ sở:

“Thật sự… không còn cơ hội nào sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:

“Ừ. Hết rồi.”

Yết hầu anh ta trượt , rồi cố gượng ra một nụ cười chua chát:

“Anh biết rồi. Chúc em hạnh phúc.”

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:

“Anh cũng vậy.”

quay bỏ đi. Trước khi rời khỏi, hình anh ta mấp máy gọi “bảo bối…”

Tôi chớp , rồi nhanh chóng thu lại ánh nhìn.

Cúi đầu nhìn , phát hiện ly trong đã cạn.

Lúc ấy, có một bóng tiến đến bên cạnh.

Thẩm Phong cầm ly rượu vang:

“Thưa cô, có cần rót thêm không?”

Tôi bật cười, đưa ly qua:

“Rót đầy vào.”

“Ồ? Hôm nay tửu lượng tốt dữ vậy?”

Thẩm Phong nhướn mày, rồi lườm:

“Sao hả, nhìn hắn thế rồi thấy thương à?”

Tôi hít mũi:

“Ơ? Anh ngửi thấy không? Nồng nặc mùi dấm chua đấy…”

Thẩm Phong không gì, lẳng lặng rót rượu.

Tôi nhếch cười, kiễng chân hôn nhẹ má anh:

“Chuyện nên dứt phải dứt. Anh đã đồng ý rồi, còn gì nữa?”

Thẩm Phong không chịu thừa nhận:

“Ai đâu.”

“Được rồi, anh không .”

“Sau này không được chuyện với hắn nữa.”

“Ừ, không .”

“Cũng không được nhìn hắn.”

“Ừ, không nhìn.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Thẩm Phong:

“Giờ tâm trạng đỡ chưa?”

Anh suy một chút:

“Ngực anh vẫn thấy nặng nề, em thử sờ xem…”

Tôi nhướng mày:

“Anh chắc là em sờ mỗi chỗ đó?”

tôi bóc trần, Thẩm Phong chẳng những không xấu hổ, còn cằn nhằn:

“Tổ chức sinh nhật gì muộn quá, lỡ cả việc với vợ…”

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương