Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Luôn mang theo bên mình, có phải vì thường xuyên bị thương không? Hắn ở Yến Môn, nơi khổ hàn, chắc chắn là phải đánh giết, tranh đấu mới có được ngày hôm nay.
Ta nhận lấy chiếc bình sứ nhỏ, nắm trong tay, có chút khó xử: “Ngài đã thấy ta ức hiếp người khác, thấy ta đánh nhau rồi, ngài không chê ta làm mất mặt gia tộc, tự hạ thấp mình sao?”
Hắn vậy mà lại cười.
“Ta có lý do gì để chê ngươi? Cái gọi là danh môn khuê các, cao môn quý tử ở kinh thành, đều giả tạo hết, ta thấy ngươi đánh bọn họ, ngược lại còn cảm thấy hả hê.”
Không hiểu sao, tảng đá trong lòng ta rơi xuống, ta kiêu ngạo đùa: “Vậy ngài đã thấy ta đánh nhau rồi, sao không đến giúp ta một tay!”
Nói xong ta có chút hối hận, hắn đâu phải là người của ta, dựa vào cái gì mà giúp ta, ta không nên nói đùa như vậy.
Tiêu Bạc Ngôn lại không có phản ứng gì, chỉ nói: “Ta vốn nghĩ ngươi đánh không lại, sẽ ra tay giúp đỡ, ai ngờ ngươi lại lợi hại như vậy.”
Hắn nói xong, cười nhìn ta một lúc, rồi lại nói: “Mau đi rửa vết thương bôi thuốc đi, ngươi vài ngày nữa sẽ nghị thân, mang thương tích thế này, e là không ổn.”
“Nghị thân?” À, hắn nghe thấy ta và Tiêu Trạch nói chuyện rồi!
Ta vội vàng giải thích: “Nghị thân gì chứ, ta nói bừa thôi, thật ra người ta chỉ đến kinh thành thi cử, hai chúng ta còn chưa gặp mặt, bát tự cũng chưa có! Ta nói vậy, chẳng phải là vì Thái tử nói ta không gả được sao.”
Hắn khẽ cười: “Sao lại không gả được chứ? Huống hồ giá trị của nữ nhân, đâu chỉ nằm ở việc có nam nhân muốn hay không, ngươi không cần để ý đến hắn.”
“Cảm ơn, ngài thật tốt.”
Hắn là người duy nhất nói như vậy, ngoài tổ mẫu ta ra.
Phía xa, Tiêu Trạch không biết từ đâu đi tới, thấy chúng ta, lớn tiếng gọi: “Bạc Ngôn!”
Ta sợ đến mức chân run lên.
Tiêu Bạc Ngôn nhìn về phía hắn, không kiêu ngạo cũng không tự ti chắp tay hành lễ: “Thái tử điện hạ.”
Tiêu Trạch liếc nhìn ta, vẻ mặt ghê tởm: “Bạc Ngôn, sao đệ lại ở cùng với nàng?”
Tiêu Bạc Ngôn nhìn ta, cụp mắt xuống: “Thần đệ bất cẩn giẫm phải vạt áo của Giang gia tiểu thư, đang tạ lỗi.”
“Ồ.” Tiêu Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tạ lỗi gì chứ, phần lớn là do nàng ta không cẩn thận, lại còn đổ thừa cho đệ, đệ đừng đứng chung với nàng ta nữa, lại đây, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với đệ.”
“Vâng.” Tiêu Bạc Ngôn gật đầu, ra hiệu với ta một cái, rồi bước về phía Tiêu Trạch.
Thái tử đáng ghét. Ta thầm lườm hắn một cái, rồi mới kéo Chiếu Bích, về nhà.
6
Sau khi về nhà, ta lo lắng Giang Từ Nguyệt sẽ đến khóc lóc kể lể với phụ thân, vì vậy không xử lý vết thương trên mặt. Ta thành “kẻ ác cáo trạng trước”, tìm đến phụ thân khóc lóc một trận.
Khi Giang Từ Nguyệt trở về, ta đang che mặt, khóc lóc thảm thiết.
Phụ thân ta nhìn nàng ta, bực bội hỏi: “Hôm nay, sao con lại cấu kết với người ngoài, ức hiếp tỷ tỷ con?”
Giang Từ Nguyệt ngẩn người, vội vàng giải thích: “Con không có cấu kết với người ngoài ức hiếp tỷ ấy! Là tỷ ấy xé hỏng diều của con trước, các tiểu thư khác không chịu nổi, mới nói tỷ ấy vài câu…”
“Nói vài câu, mà mặt thành ra thế này sao?”
Phụ thân ta tức giận đến đỏ mặt: “Con xem tỷ tỷ con bị đánh thành ra thế nào rồi? Con bảo tỷ ấy sau này sống làm sao? Còn nữa, con nói tỷ ấy xé hỏng diều của con, có bằng chứng không?”
Giang Từ Nguyệt ấp úng, không nói được, dứt khoát phá vỡ im lặng nói: “Hôm nay chỉ có một mình tỷ ấy không làm diều, rõ ràng, rõ ràng là tỷ ấy ghen tị với con!”
Giang Dư thị ở bên cạnh sắp phát điên rồi, nháy mắt nửa ngày trời, Giang Từ Nguyệt vẫn không để ý đến bà ta, cuối cùng, chỉ còn cách tự mình ra mặt.
“Lão gia, người bớt giận, hôm nay chúng ta ai cũng không đi theo, đều không biết thực hư thế nào, Từ Nguyệt từ trước đến nay tính tình yếu đuối, người biết mà, sao nó có thể ức hiếp A Vu chứ? Đương nhiên, thiếp nghĩ A Vu cũng không đến nỗi vu oan cho Từ Nguyệt, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, các tiểu thư ở kinh thành, xưa nay vẫn luôn ghen tị với A Vu và Từ Nguyệt nhà chúng ta, có lẽ là do bọn họ ở giữa ly gián cũng chưa biết chừng!”
Giang Dư thị này, thật là khéo ăn khéo nói. Nếu phụ thân ta nghe lời nàng ta, e rằng ngược lại sẽ cảm thấy Giang Từ Nguyệt ngây thơ đáng thương, bị người khác lợi dụng mất!
Ta có chút sốt ruột, vừa định mở miệng, lại nghe thấy ngoài cửa một tiếng quát giận dữ: “Hay cho cái kẻ bị người xúi giục! Theo ta thấy, là có ý đồ xấu xa, là cái đuôi cáo đã không giấu được nữa rồi!”
Là tổ mẫu! Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tổ mẫu cau mày trợn mắt nhìn hai mẫu nữ Giang Dư thị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bị ai xúi giục mà dám đánh Kiều Kiều của ta thành ra thế này? Hả? Nữ nhi ngươi đứng ngoài cuộc, sạch sẽ tinh tươm, còn Kiều Kiều của ta, mặt mày bị người ta đánh cho bầm dập rồi! Dù có hiểu lầm, cũng chưa từng thấy ai xúi dục người ngoài đánh tỷ tỷ như thế này! Ta thấy, các ngươi căn bản không coi mình là người Giang gia!”
Một câu này quá nặng, Giang Dư thị sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống: “Mẫu thân, Từ Nguyệt tuyệt đối không có ý đó!”
“Ta không cần biết nó có ý đó hay không, từ hôm nay trở đi, Giang Từ Nguyệt cho đến ngày xuất giá, không được phép bước chân ra khỏi cái sân nhỏ của nó nửa bước, nếu trái lệnh, thì cút khỏi Giang gia!”
Giang Dư thị sợ hãi, nước mắt như mưa, vội vàng nhìn về phía phụ thân ta.
Phụ thân ta ngẩn người một lát, vội vàng đến đỡ tổ mẫu: “Mẫu thân, như vậy có phải là quá…”
“Sao, ngươi muốn cầu xin cho bọn chúng? Rốt cuộc ngươi còn biết đâu mới là nữ nhi ruột của ngươi không hả?”
Phụ thân ta bị tổ mẫu trừng mắt một cái, lập tức mất hết khí thế, liên tục nói: “Không dám không dám, mẫu thân nói gì là đó, nhi tử tuyệt đối không dám nhiều lời.”
Tổ mẫu hừ lạnh một tiếng, xoay người đến trước mặt ta, đau lòng xem xét vết thương của ta: “Kiều Kiều, con có đau không?”
Thật ra đã không còn đau nữa, nhưng ta thật sự rất thích dáng vẻ tổ mẫu đau lòng vì ta.
Thế là ta cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, đáng thương hề hề gật đầu: “Đau ạ.”
“Ôi chao, con bé đáng thương này, tổ mẫu lập tức cho gọi lang trung đến xem cho con.”
Bà lau bùn trên trán ta, lại nói: “Con bị thiệt thòi, sao không đến tìm tổ mẫu trước, lại đi tìm phụ thân con? Ông ấy có thương con đâu.”
Phụ thân ta lập tức không vui: “Mẫu thân người nói vậy là sao, con là phụ thân của nó, sao con lại không thương nó?”
Tổ mẫu lười cùng ông nhiều lời, lạnh lùng nói: “Còn không mau đi tìm lang trung đi?”
“Vâng.” Phụ thân ta nhìn tổ mẫu, ủy khuất chạy đi tìm lang trung.
Ta hít hít mũi, rúc vào lòng tổ mẫu.
Kiếp trước ta xa cách tổ mẫu, trở mặt với phụ thân, đã rất lâu không được đối xử dịu dàng như vậy.
Từ ngày đó trở đi, Giang Từ Nguyệt không còn xuất hiện làm ta khó chịu nữa.
Ta cũng bắt đầu có chút lo lắng: thời gian trôi qua quá nhanh, đến sau thu, man tộc sẽ xông phá Yến Môn tiến thẳng vào kinh thành, ta phải trước thời điểm đó, nghĩ cách để cả nhà chuyển đi.
Hoặc là… để triều đình tăng cường phòng thủ ở Yến Môn.
Kiếp trước, có lẽ chính là sau khi Tiêu Bạc Ngôn rời khỏi Yến Môn, nơi đó phòng thủ suy yếu, mới tạo cơ hội cho man tộc.
Nhưng, Tiêu Bạc Ngôn bị điều đi mười năm, vất vả lắm mới hồi kinh, có lẽ cũng không muốn quay lại Yến Môn.
Vậy còn ai có thể đi nữa?
Đau đầu.
Lâm gia ca ca không biết là bị trì hoãn trên đường hay sao, mãi vẫn chưa đến.
Nửa tháng sau, sinh thần của ta đến.
Sinh thần mà, đương nhiên là ăn ngon uống tốt ngủ ngon.
Hôm đó ta dùng xong bữa trưa, đang nằm ngủ say trên xích đu, Chiếu Bích liền chạy vào, nói: “Trong cung có tin báo, nói là thái tử điện hạ muốn đến chúc mừng sinh thần của tiểu thư, bảo người chuẩn bị một chút, nghênh đón.”
Ta rất không vui.
Tên thái tử chó má đến làm gì? Phần lớn là do hoàng hậu bảo hắn đến, thật là, làm phiền giấc ngủ ngon của ta.
“Không có gì phải chuẩn bị cả, đến rồi tính sau.”
Ta nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại lần nữa, trời đã gần tối.
Ta dụi dụi mắt, đấm đấm lưng, đi về phía tiền sảnh.
Chiếu Bích vội vàng nghênh đón: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, thái tử điện hạ đã đợi người mấy canh giờ rồi, trà đã uống hết hai ấm rồi!”
Ta ngẩn người: “Vậy sao ngươi không gọi ta?”
“Điện hạ không cho gọi, nói đợi người tự tỉnh.”
A, vậy thì không trách ta được.
Ta chậm rãi đi đến tiền sảnh, thấy Tiêu Trạch, ngáp một cái: “Ôi chao, điện hạ đến rồi.”
Tiêu Trạch đặt chén trà xuống, sắc mặt không vui, trong mắt ẩn chứa sự tức giận kìm nén: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi? Giang Vu, ngươi biết rõ cô muốn đến, còn ngủ say như chết?”
Ta có chút cạn lời: “Ngài cũng không gọi ta, ngài chỉ cần sai người đến gọi ta dậy, ta cũng sẽ dậy thôi.”
Huống hồ, ta nào biết hắn sẽ ở đây đợi ta lâu như vậy chứ.
Tiêu Trạch nghe vậy, càng thêm tức giận, mặt mày tái mét.
Trên bàn có một chiếc hộp xinh đẹp, ta đưa tay cầm lên: “Đây là cái gì?”
Ta mở hộp ra xem, phát hiện là một bộ trang sức, đều là kiểu dáng mới nhất, chất liệu tốt nhất, nạm hồng ngọc và lam ngọc, rất tinh xảo.