Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Từ nay về , anh là anh, tôi là tôi.” Tôi xoay người, “Đừng đến tìm tôi nữa.”
Tôi bật dù, bước vào màn mưa.
Phía vang lên tiếng anh ta: “Lâm !”
Tôi không quay đầu lại.
Mưa rất to.
lòng tôi, rất nhẹ.
11.
Một năm .
Tôi ngồi trong văn phòng mới, ra dòng sông ngoài .
Trưởng phòng Marketing, lương tháng 15.000.
Không , đủ để tôi đàng hoàng.
Năm ngoái, tôi dùng số tiền mua một căn hộ nhỏ, đặt cọc 80 vạn, trả góp mỗi tháng 3000.
Không lớn, là của riêng tôi.
Cuối tuần, tôi hẹn bạn thân Tiểu Trương đi uống trà chiều.
“ ,” Tiểu Trương tôi, “ trông thật rạng rỡ.”
“Thật à?”
“Tất nhiên.” Cô ấy , “So trước kia thì khác hẳn.”
Tôi .
Đúng , khác quá rồi.
Tôi của trước kia, dè dặt, cam chịu, một cái bóng.
Tôi của hiện tại, có công việc, có nhà, có tiền tiết kiệm.
Dù chỉ một , tự do.
“À này,” Tiểu Trương đột nhiên nói, “ biết chuyện của Trần Mặc chưa?”
“Chuyện gì?”
“Hắn Vũ chia tay hẳn rồi.”
“Chia lâu rồi ?”
“Lần này khác.” Tiểu Trương nói, “ Vũ quen người mới rồi, nói là con nhà giàu. Trần Mặc tìm đến làm loạn, bị người ta đánh cho một trận.”
“Rồi sao nữa?”
“ mẹ hắn nhập viện, hắn không có tiền viện phí, đi vay khắp nơi.” Tiểu Trương nói, “ nói bán cả căn nhà, vẫn nợ nần chồng chất.”
Tôi uống một ngụm cà phê.
“Còn gì nữa không?”
“Còn…” Cô ấy hạ giọng, “ nói ban đầu Vũ không biết hắn có vợ.”
“Hắn lừa cô ta?”
“Ừ, ban đầu là thế.” Tiểu Trương nói, “Hắn bảo còn độc thân. Khi cô ta biết thì có thai rồi.”
“ thì cô ta là nạn nhân?”
“Lúc đầu thì đúng.” Tiểu Trương nói, “ vẫn tiếp tục, thì khó nói.”
Tôi đặt cà phê xuống.
“Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”
“ không thương hại cô ta sao?”
“Cô ta?” Tôi , “Cô ta biết hắn có vợ vẫn tiếp tục, dựa vào đâu đòi thương hại?”
Tiểu Trương gật đầu.
“ đúng.”
Tôi ra ngoài .
rất đẹp.
“ ,” Tiểu Trương hỏi, “ có dự định gì không?”
“Dự định?”
“Ừ, công việc, cuộc … và cả chuyện tình cảm.”
Tôi nghĩ một lúc.
“Công việc thì cứ tiếp tục, cuộc , còn tình cảm…”
“Tình cảm thì sao?”
“Không vội.” Tôi , “Cứ tốt cho trước .”
Tiểu Trương nâng cà phê.
“Cạn vì .”
“Cạn vì chúng ta.”
Chúng tôi cụng .
Ngoài , rất đẹp.
12.
Ba tháng .
Tôi dọn vào căn hộ mới của .
Không lớn, 65 mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách.
rất đẹp, bệ đầy cây xanh.
Chiều cuối tuần, tôi nằm trên ghế sofa đọc sách.
xuyên qua rèm, rọi vào người, ấm áp dễ chịu.
Điện thoại reo, là một số lạ.
Tôi do dự giây, không bắt máy.
phút , lại reo.
Vẫn là số .
Lần này tôi .
“Alo?”
“Xin hỏi là cô Lâm phải không?” Giọng kia có chút căng thẳng.
“Là tôi.”
“Chào cô, tôi tên là Chu Minh, là bạn trai cũ của Vũ.”
Tôi khựng lại.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
“Chuyện là thế này…” Anh ta ấp úng, “Tôi nói về chuyện giữa cô và Trần Mặc, biết chuyện anh ta Vũ.”
“ thì sao?”
“Tôi… tôi nói cô điều.” Anh ta nói, “Về Vũ.”
“Chuyện gì?”
“Có thể cô không biết, Vũ… cô ta từng lừa tôi.” Anh ta nói, “Khi bọn tôi còn quen nhau, cô ta bắt cá hai tay. Đến lúc tôi phát hiện thì cô ta ở người khác rồi.”
Tôi im lặng giây.
“Chuyện liên quan gì đến tôi?”
“Không liên quan… chỉ là… chỉ là tôi nói cô.” Anh ta nói, “Loại người thế, sớm muộn gì bị báo ứng.”
“Biết rồi.” Tôi đáp, “Cảm ơn vì nói tôi.”
“Cô Lâm,” anh ta chợt nói, “cô là người tốt.”
“Gì cơ?”
“Tôi có đọc mấy bài viết về cô trên mạng.” Anh ta nói, “Rất người ủng hộ cô. Việc cô dám đứng ra, thật đáng khâm phục.”
Tôi sững lại.
“Tôi không thấy giỏi giang gì cả.”
“Cô là người đấy.” Anh ta nói, “ người gặp chuyện cô thì chọn im lặng. cô không làm .”
Tôi ánh ngoài .
“Tôi chỉ không tiếp tục chịu ấm ức nữa thôi.”
“ là đủ rồi.”
Cúp máy, tôi đứng dậy, đi tới .
Mặt sông lấp lánh ánh , con tàu du lịch lướt qua chậm rãi.
Tôi nhớ lại một năm trước, đứng dòng sông này, tay cầm đơn hôn.
Khi tôi nghĩ, rời khỏi anh ta rồi, cuộc đời sẽ trở nên khốn khổ.
Kết quả thì sao?
Cuộc của tôi tốt hơn trước rất .
Điện thoại lại rung.
Tôi , là một tin nhắn WeChat.
Từ một tài khoản lạ.
“Chào cô, tôi là bạn trai cũ của Tiểu Vũ, có chuyện nói cô.”
Tôi bật , tắt điện thoại, đặt xuống bàn trà.
Những chuyện còn lại, không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, cuối cùng tôi thành dáng vẻ mong .
Tôi bước ra ban công, ánh rọi lên mặt.
Rất ấm.
Tôi hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt lại.
Tạm biệt nhé, Lâm tiết kiệm nhẫn nhịn của ngày xưa.
Xin chào, tôi của ngày hôm nay.
HẾT