Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Hách Doanh vừa mới đánh học một trận ra trò.
Bình thường nhìn nó con thế thôi, không ngờ lại khỏe đến vậy, đánh cho thằng mập kia bầm tím cả mặt mũi.
Khi tôi đến trường, Hách Doanh đang bị phạt đứng.
Ban đầu còn ngậm cọng cỏ đuôi chó, trông lười nhác kiểu ngông nghênh.
Nhưng vừa thấy tôi, nó lập đứng nghiêm chỉnh, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng.
kể lại rằng, giải lao, khi đang nói chuyện với thì nó bất ngờ giơ tay đánh người.
“Thật ra chuyện này không đến mức gọi phụ huynh, bọn tôi hoàn toàn có thể xử lý được.”
“Nhưng Hách Doanh bướng bỉnh lắm, làm cũng không chịu xin lỗi, thà bị phạt đứng còn hơn cúi đầu nhận lỗi.”
“Không còn nào khác, đành mời chị đến, mong chị giúp bé hiểu ra vấn đề, học nhận một tích cực.”
Ngoài trời gió lớn, khác hẳn với văn phòng ấm áp.
Tôi dắt Hách Doanh vào phòng, tay nó lạnh buốt, mũi đỏ ửng vì gió lạnh.
Tôi hà hơi vào bàn tay nó, rồi hỏi:
“Nói đi, vì sao lại đánh ?”
Hách Doanh bực trừng mắt nhìn thằng mập, nhưng miệng thì ngậm chặt, không hé nửa lời.
Thằng mập kia lại nổi đóa mách lẻo:
“Con chỉ nói nó có mẹ sinh không có mẹ nuôi, thế là nó đấm thẳng vào mặt con!”
quay sang giải thích với tôi:
“Hôm nay lớp có cuộc thi tranh với chủ đề ‘Mẹ của em’. Hách Doanh đoạt giải nhất.”
“Nhưng Tử Hàn không phục, nói mẹ của Hách Doanh chỉ treo tường, làm có mẹ thật.”
“Hách Doanh nghe vậy thì nổi khùng, lập ra tay.”
“Tử Hàn nói vậy quả thật không đúng, nhưng đánh người là , Hách Doanh cần xin lỗi .”
Hách Doanh siết chặt nắm tay, mặt đỏ bừng vì giận.
Tôi vỗ vỗ vai nó, sau nhìn thẳng vào cô :
“Sao thế, cô bị làm sao à? Con tôi bị xúc phạm, phản ứng một chút cô còn bắt nó xin lỗi?”
“Tôi ghét nhất cái kiểu ai ra tay là đấy. Bị chửi nặng lời như vậy, chẳng lẽ không cố ý gây chuyện à?”
“Con tôi không trái hồng mềm, mắc để mặc người bắt nạt?”
Tôi thực sự rất ghét cái kiểu “cả đều ” này.
Hồi đi học, cậu con trai ngồi sau luôn kéo tôi.
Tôi quá quay lại mắng một câu, kết quả bị phê bình lớp.
nói cậu kéo là , nhưng tôi mắng lại cũng không đúng, bắt cả cùng xin lỗi.
Tôi về kể cho mẹ, bà chỉ cười cho qua, còn dặn tôi đừng gây chuyện ở trường, kẻo bố ghét.
Thế là thằng nhóc kia càng được đà bắt nạt tôi thậm tệ hơn.
Khi tôi đã nghĩ, giá mình có cha mẹ chịu đứng về phía mình vô điều kiện thì tốt biết bao.
Sau này lớn lên, tôi nhất định sẽ làm một người mẹ biết bênh con.
Tôi nắm chặt tay Hách Doanh:
“Hôm nay, lời xin lỗi này, con tôi sẽ không nói.”
“Ngược lại, học này, nếu không xin lỗi thì đừng hòng về .”
“Nếu không , gọi phụ huynh đi, tôi đợi ở đây.”
Hách Doanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn tôi.
Đôi mắt còn u ám, bỗng ánh lên rực rỡ.
mặt cha mẹ, thằng bé mập đã cúi đầu xin lỗi Hách Doanh.
Tôi thấy xử lý chưa công bằng, khiến Hách Doanh bị lạnh đến chảy nước mũi, nên kiên quyết yêu cầu cô cũng xin lỗi nó.
đường về, vẻ mặt u ám của Hách Doanh tan biến hết, nó tung tăng nhảy nhót, kéo tay tôi ríu rít:
“Mẹ kế ơi, vừa nãy nhìn oách thật đấy!”
“Con cứ tưởng dì cũng sẽ mắng con, con không được đánh người cơ.”
“Mẹ kế, hình như con bắt đầu thích dì rồi.”
Tôi nhìn ánh mắt long lanh của nó, thở dài không tiếng động.
Tôi biết nếu nó ghét tôi, tôi chỉ cần lạnh lùng bỏ mặc lúc là xong.
Nhưng tôi không làm được.
Dù sao danh nghĩa tôi vẫn là mẹ kế của nó, tôi không nỡ để nó bị người ngoài ức hiếp.
Nhưng cũng không thể để nó thích tôi được, nghĩ vãn hồi thôi.
Về đến , tôi túm Hách Doanh, hất cằm khiến:
“Chân dì mỏi rồi, đi lấy nước nóng cho dì ngâm chân.”
Hách Doanh ngoan ngoãn xách nước nóng đến.
Tôi lại ra lệnh:
“Đấm lưng cho dì.”
“Dạ được ạ!”
Nó ngồi xuống ghế sofa, rất nghiêm túc đấm lưng cho tôi suốt nửa tiếng, tôi không dừng nó cũng không ngừng lại.
“Mẹ kế, còn cần con làm nữa không?”
Tôi im lặng một lúc, rồi ác độc duỗi chân ra:
“Lau khô chân cho dì.”
Nó vậy vẫn cười tươi rói, dùng khăn lau sạch nước chân tôi:
“Mẹ kế, con hầu hạ thế này dì hài chưa?”
Bộ dạng nịnh nọt của nó khiến đầu tôi như choáng váng.
Tôi không nhịn nổi, vỗ cho nó một cái vào má:
“Con đúng là thiếu đòn .”
Hách Doanh đưa tay che mặt.
Tôi còn tưởng nó sắp gào khóc như mọi lần, nhưng nó lại ghé sát mặt tôi, ánh mắt lấp lánh:
“Mẹ kế, đánh xong chưa? Có đánh thêm vài cái không?”
“Bởi vì cái chạm đầu tiên… là mùi thơm đầu ngón tay của dì.”
8
Ban đầu tôi định vỗ cho Hách Doanh một cái vào mông.
Nhưng nghe nó nói vậy, tay tôi lập rụt lại, người mắt to trừng mắt .
Hách Doanh do dự một lát, giọng non nớt hỏi:
“Mẹ kế, dì có xem bài được giải nhất của con không?”
“Con đẹp lắm luôn .”
Tôi không làm người phá hỏng hứng thú, bèn gật đầu:
“Đưa đây xem nào.”
Hách Doanh lục cặp lấy ra bức tranh, trịnh trọng đưa đến mặt tôi như khoe báu vật.
“Mẹ kế, dì xem này.”
Nét của trẻ con còn ngây ngô, giấy là một người phụ nữ dài bay bay, cười tươi với lúm đồng tiền, đầu mũi còn có một nốt ruồi .
Nó dán cánh hoa lên làm đồ trang trí, bên cạnh nắn nót viết bốn chữ: “Mẹ của em.”
“Mẹ kế, con dì !” Hách Doanh kéo tay tôi, phấn khích miêu tả:
“Mũi dì có một nốt ruồi, mắt tròn tròn, mí dài, lông mi cong vút, cười lên có lúm đồng tiền.”
“Dì thích mặc đồ màu sáng, kẹp mỗi ngày một kiểu, móng tay còn đính nhiều đá lấp lánh.”
“ đây mỗi lần mẹ, con đều nộp giấy trắng. Nhưng lần này, chỉ cần nghe đến chữ ‘mẹ’, đầu con liền hiện ra hình ảnh của dì.”
Nó ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng như sao.
Tôi do dự, thử đưa tay ra.
Hách Doanh như một chú mèo con, dụi đầu vào bàn tay tôi, mềm mềm ấm ấm.
“Vì có dì, nên con cũng có mẹ rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt nhắn , tim bỗng mềm nhũn.
Tôi vốn không có sức chống lại sự tin tưởng hoàn toàn như vậy.
Khoảnh khắc , tôi hiểu ra: vai mẹ kế độc ác này, tôi không thể làm nữa rồi.
Xem ra, ly hôn chỉ còn xuống tay từ phía Hách Chu.
Rảnh rỗi, tôi lân la tán gẫu với mẫu, moi được không ít thông tin về Hách Chu.
Chẳng hạn, Hách Chu tính khép kín, bao nhiêu năm nay không có bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh.
Tôi sững lại:
“Vậy… anh chỉ từng ở với mẹ ruột của Hách Doanh thôi sao?”
mẫu lắc đầu:
“Tôi làm ở này mấy chục năm rồi, chưa từng thấy Hách tổng thân mật với bất kỳ ai.
Lúc anh bế cậu chủ về , ai cũng giật mình.
Đến vẫn chẳng ai biết mẹ ruột của cậu chủ là ai.”
“À, Hách tổng tốt, cái cũng tốt, chỉ có điều… tự tôn cao quá.”
mẫu khuyên tôi:
“Lúc chị ở cạnh Hách tổng, đừng làm đụng chạm đến tự trọng của anh .
Tôi thấy chị cũng không người như vậy, chỉ tiện miệng dặn thêm một câu thôi.”
Tôi ngoài mặt ngoan ngoãn gật đầu, quay lưng liền lên Taobao đặt mua một sợi vòng cổ thú cưng và một cây roi .
Thực ra lần đầu gặp Hách Chu, tôi đã cảm thấy vòng cổ da thuộc hợp với anh lắm rồi.
là lúc thử nghiệm.
khi Hách Chu về , tôi còn nhắn tin cho thân, chắc nịch tuyên bố:
“Lần này chắc chắn anh sẽ ghét tôi đến chết thôi.”
Dạo này Hách Chu về rất sớm, thường là chín tối.
Tôi bước vào phòng khi anh đang tắm.
Tiếng nước tí tách phòng tắm kéo dài mười mấy phút rồi mới ngừng.
Hách Chu quấn hờ khăn tắm trắng quanh người, bước ra.
Rồi anh khựng lại tại chỗ, ngơ ngác nhìn tôi:
“Du Du, sao em lại ở đây… có chuyện sao?”
Thật ra tôi hơi run, nhưng vẫn cứng đầu bước lên, giơ vòng cổ lên quăng vào mặt anh .
“Đeo cái này, cho tôi xem.”