Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không khí trong trở nên ngột ngạt đến mức tôi khó thở. và mẹ anh ta, Trần, dường đã liên chống tôi. Mỗi bữa ăn là một tra tấn, lời nói bóng gió, ánh mắt dò xét khiến tôi mình ở trong một tù.
Trần, một phụ nữ quyền quý luôn lạnh lùng, thường xuyên đến thăm. ta luôn nói lời lẽ mỉa mai khả năng mẹ của tôi, tôi không hiểu “giá trị của gia đình” hay “ hy sinh” mà ta mong đợi.
“Con bé Diễm Hà mình giống mẹ thật,” ta nói, một lần nọ, khi tôi cho con bú. “Đôi mắt giống hệt. Thật tiếc là con bé không thừa hưởng nét thanh tao của mẹ .”
Tim tôi nhói lên. ta không chỉ ám chỉ Diễm Hà đã khuất, mà còn công khai hạ thấp tôi, phủ nhận tồn tại của tôi mẹ ruột của con bé. Tôi siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
luôn đứng phía mẹ mình. Anh ta thường xuyên vắng , viện cớ công , tôi biết anh ta cố tình tránh mặt tôi. Anh ta muốn tôi cô đơn, bỏ rơi, để tôi tự động từ bỏ.
Tôi bắt đầu sức khỏe mình giảm sút. đêm mất ngủ, căng thẳng triền miên khiến tôi kiệt sức. Tôi sụt cân nhanh chóng, gương mặt xanh xao. tôi không để mình gục ngã.
Tôi phải mạnh mẽ hơn hết. Tôi phải bảo vệ Diễm Hà khỏi môi trường độc hại này. Con bé còn nhỏ để phải chứng kiến điều này.
Tôi tìm mọi cách để ở bên con gái. Tôi từ chối giúp , tự mình chăm sóc Diễm Hà từng chút một. Mỗi nụ cười, mỗi cái nắm tay của con bé là động lực để tôi tiếp tục chiến đấu.
Một đêm, khi Diễm Hà quấy khóc, bước vào phòng, vẻ mặt cau có. “Em không dỗ con bé ngủ sao? Tiếng khóc của tôi không .”
“Anh có thử dỗ con không?” Tôi nói, giọng tôi khản đặc vì mệt mỏi. “Anh có ôm con bé vào lòng mà không phải để hiện trước mặt khác không?”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi. “Tôi đã tất cả gì một cha nên rồi. Em đừng có đáng.”
“Không, anh chưa gì cả!” Tôi bật khóc. “Anh chỉ quan tâm đến bản thân anh, đến cái bóng ma khứ của anh thôi. Anh có nghĩ đến xúc của tôi, của con gái anh không?”
quay lưng bỏ đi, để tôi một mình với tiếng khóc của con và tiếng nấc nghẹn của chính mình. Tôi ôm Diễm Hà vào lòng, nước mắt chảy dài trên má con bé.
Ngày hôm sau, tôi gọi cho Lan Anh và nói rằng tôi không chịu đựng thêm nữa. Tôi phải ra khỏi căn này, càng sớm càng tốt. Lan Anh hiểu tình hình của tôi và hứa sẽ đẩy nhanh trình chuẩn hồ sơ ly hôn.
“Tôi sẽ giúp chị tìm một căn hộ tạm thời, nơi an toàn cho hai mẹ con,” Lan Anh nói. “ chúng ta phải cẩn thận. sẽ không dễ dàng để chị đi đâu.”
Tôi bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho rời đi. Tôi giấu một ít tiền mặt, một vài bộ quần áo thiết cho tôi và Diễm Hà. Tôi photo các giấy tờ tùy thân quan trọng, đề phòng trường hợp anh ta giữ .
Tôi mình chuẩn cho một vượt ngục. Mỗi bước đi đều phải tính toán kỹ lưỡng, mỗi ánh mắt đều phải đề phòng.
vẫn tiếp tục với thái độ thờ ơ và lạnh nhạt. Anh ta dường không nhận ra thay đổi trong tôi, không nhận ra rằng tôi âm thầm chuẩn cho chiến cuối cùng.
Tôi biết mình không ở đây thêm một ngày nào nữa. độc hại trong căn này dần g.i.ế.c c.h.ế.t tôi. Tôi phải thoát ra, phải tìm một sống mới cho mình và cho Diễm Hà.
Tôi liên lạc với mẹ tôi, đã sống xa tôi từ lâu. Mẹ tôi đã rất lo lắng khi nghe giọng tôi yếu ớt. hứa sẽ giúp tôi, dù không có nhiều tiền bạc hay quyền lực.
ủng hộ của mẹ tôi một luồng gió mát lành. Tôi không còn đơn độc nữa. Tôi có mẹ ở phía sau, có Lan Anh hỗ trợ pháp lý, và quan trọng nhất, tôi có Diễm Hà là động lực.
Tôi bắt đầu tìm hiểu quyền nuôi con, các điều khoản ly hôn. Tôi biết rằng giành quyền nuôi con trong hoàn cảnh này sẽ rất khó khăn, tôi sẽ không từ bỏ. Diễm Hà là tất cả của tôi.
Một lần, tôi tình cờ nghe nói chuyện điện thoại với một bạn. “Con bé Diễm Hà, rất giống cô ấy,” anh ta nói, giọng anh ta dịu dàng một cách lạ thường. “Tôi sẽ không để ai mang đi khỏi tôi.”
Lời nói đó khiến tim tôi đau nhói. Anh ta không yêu con bé vì là con của chúng tôi, mà vì là bản sao của phụ nữ đã khuất. Đó là một tình yêu ích kỷ, độc chiếm.
Tôi quyết tâm hơn hết. Tôi sẽ không để con gái mình trở thành một cái bóng, một công cụ để anh ta thỏa mãn nỗi ám ảnh của mình. Tôi sẽ giành lấy Diễm Hà, và chúng tôi sẽ sống một đời tự do, không ràng buộc bởi khứ.
Tôi biết chiến phía trước sẽ rất cam go, tôi đã sẵn sàng. Tôi đã mất nhiều, đã chịu đựng nhiều. là lúc tôi phải đứng lên, phải giành gì thuộc mình.