Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giang Uyển, khi ấy mới 16 tuổi, thường dành những ngày tuần và các dịp nghỉ lễ để làm .
Ở độ tuổi dậy thì, khi nhiều cô gái khác vẫn ngượng ngùng và lúng túng sự thay đổi của bản thân, Giang Uyển đã sớm mang một nét đẹp rực rỡ đầy cuốn hút.
Tuy nhiên, cuộc sống không ưu ái cô.
Căn bệnh khiến cô vốn dĩ đã mang tính cách lầm lì, nay lại càng khép hơn, khó mà hòa hợp với mọi người xung quanh.
Lần đầu tiên Trần Tông Đình gặp Giang Uyển, đó là vào một buổi sáng Chúa nhật.
Anh cùng nội đến nhà thờ cầu .
Khi ấy, cô đang là viên, dẫn dắt lũ trẻ từ viện phúc lợi tham gia hợp xướng.
Những đứa trẻ cất cao giọng hát, cô, trong chiếc trắng thuần khiết, ngồi cây đàn dương cầm, tay khẽ lướt qua từng phím đàn như dệt nên một giấc mộng.
Khi hợp xướng kết thúc, cả nhóm chụp ảnh kỷ niệm.
Đáng lẽ cô phải đứng ở vị trí trung tâm – nơi dành người chỉ huy, nhưng không biết vì lý do gì lại đẩy vào góc hàng.
Dẫu vậy, cô không tỏ khó chịu, chỉ lẽ đứng đó, ánh mắt bình thản, không hề dao động.
Không ai chú đến khoảnh khắc nhỏ nhặt ấy, nhưng nội của Trần Tông Đình lại chợt nói:
“Cháu nhìn cô bé đàn dương cầm kia đi, trẻ mà đã có nét điềm tĩnh hiếm thấy.”
Chính câu nói ấy khiến anh phải dõi mắt nhìn cô thêm vài lần.
Khi đó, anh 24 tuổi, đầy nhiệt huyết, lòng chỉ nghĩ đến hoài bão và sự nghiệp.
Cô, trong ký ức của anh lúc ấy, chỉ là một bóng hình thoáng qua – một cô gái mặc trắng với dáng vẻ đẹp dịu dàng.
Lần thứ hai anh gặp lại cô, là vào lễ đính hôn của cô và Chu Văn Uyên.
Bởi vì nội và các trưởng bối nhà họ Chu có chút giao , nhà họ Chu lại ba lần mời nhiệt , Trần Tông Đình không thể không nể .
Ngày lễ đính hôn, anh xuất hiện, xem như góp phải phép.
Hôm đó, rất nhiều người tụ lại, bàn tán về cô dâu chính của buổi lễ.
Nhưng lời nói qua lại đều ẩn chứa hai rõ rệt.
Một là: Tiểu thư nhà họ Giang thật sự rất xinh đẹp, chỉ tiếc sức khỏe lại yếu.
Hai là: Nhà họ Chu tuy chẳng thiếu trăm tỷ, nhưng nếu cưới phải người sa cơ như nhà họ Giang, dù cô ấy có đẹp đến mấy, e rằng vẫn là nhà họ Chu chịu thiệt.
Không hiểu vì , Trần Tông Đình lại mắt nhìn lên sân khấu.
Giang Uyển vẫn khoác lên chiếc trắng đẹp đẽ, nhưng cả người lại trông như không có chút sức sống nào.
Giống như một con búp bê trang điểm tỉ mỉ, nhưng mắt lại trống rỗng, chẳng chút ánh sáng hay linh hồn.
Anh bỗng nhớ đến lần đầu gặp cô.
Hôm ấy là một ngày hè rực rỡ, những đứa trẻ trong dàn hợp xướng cất giọng hát trong trẻo như tiếng trời.
Cô thiếu nữ ngồi cây đàn dương cầm, dịu dàng và trầm tĩnh.
Lúc chụp ảnh, cô đứng lẽ ở góc cùng, mắt đen láy sáng ngời, mang theo nét ấm áp, dịu dàng.
Hình ảnh ấy hoàn toàn trái ngược với cô gái bây giờ – một con rối cứng đờ, điều khiển bởi người khác.
Khi Chu Văn Uyên cúi đầu hôn lên trán cô, Trần Tông Đình giác quay đi, không muốn nhìn thêm nữa.
Thời gian trôi qua, với công việc bộn bề, anh rất hiếm khi nghĩ lại về cô gái chỉ gặp hai lần ấy.
Những lúc rảnh rỗi, trong các buổi tụ họp gia đình, cái tên Giang Uyển lại thường xuyên nhắc đến giữa các chị em họ.
“Cô ấy thật đáng thương, đầu tiên chính gia đình ép gả đi, giờ thì đến nhà họ Chu chẳng yêu thương.”
“Đúng vậy, nghe nói đính hôn đã hai năm, vậy mà Chu tiểu công chưa từng chân vào nhà họ Giang lấy một lần.”
“Ta nghĩ hôn sự này chắc chẳng có kết quả gì.”
“Nhưng nếu không thích cô ấy, tại lúc Chu tiểu công lại đồng đính hôn?”
“Nếu nói Chu Văn Uyên đồng đính hôn là vì sắc đẹp của cô ấy, vậy tại sau đính hôn lại lạnh nhạt với cô ấy như thế?”
Anh đứng sau tán cây rậm rạp, hơi thở dường như chững lại trong thoáng chốc khi nghe câu phía .
“Tôi nghe một tiểu thư nhánh họ Chu kể lại, ban đầu Chu tiểu công quả thực có chút cảm với cô ấy.
Vì vậy, ngay cả khi nhà họ Giang yêu cầu quá đáng, anh ấy vẫn đồng .”
“Nhưng mà, Giang tiểu thư kia vừa yếu ớt bệnh tật, lại đồn đoán rằng đời sống cá nhân không đứng đắn lắm.”
“Không thể nào!
Tôi từng gặp Giang Uyển nhiều lần khi cùng làm , cô ấy trông thật sự là một cô gái tốt.”
“Nghe nói này là do chính chị ruột của cô ấy, Giang Lam, lỡ miệng nói .
Hẳn là không phải bịa đặt đâu.”
“Nhưng không đứng đắn kiểu gì chứ?”
“Nghe nói năm cô ấy mười sáu, mười bảy tuổi đã thân thiết với rất nhiều nam sinh.”
“ khi đính hôn với Chu tiểu công , lại bắt gặp hẹn hò riêng với một người đàn khác ở khách sạn.
Nhà họ Giang đã phải chi rất nhiều tiền để che đậy vụ việc, mới miễn cưỡng kéo dài đến lễ đính hôn.”
“Các cô thử nghĩ xem, Chu tiểu công là người kiêu ngạo như vậy, liệu anh ấy có thể nuốt trôi nỗi nhục này không?”
“Thế nên sau lễ đính hôn, Giang Uyển đã về nhà mẹ đẻ.
Chu tiểu công vì giữ thể diện đã phải giấu nhẹm mọi , nhưng từ đó trong lòng lại sinh sự chán ghét sâu sắc với cô ấy.”
“Vậy tại không dứt khoát hủy hôn?”
“Có lẽ… anh ấy thực sự từng thích cô ấy, nhưng vì những này mà mâu thuẫn trong lòng, vừa không cam tâm, vừa khó chấp nhận .”
“Tôi vẫn thấy khó tin Giang Uyển làm như vậy.
Cô bảo gặp riêng ở khách sạn, có bằng chứng gì không?”
“Hình như có ảnh chụp.
Để tôi tìm thử xem…”
“Biểu ca…”
“Đường ca, anh lại ở đây?”
“Chào tiểu thúc.”
Trần Tông Đình ngờ từ sau tán cây, sắc anh lúc ấy không hề dễ chịu.
Các cô gái giật , vội vã đứng dậy, gượng gạo cúi đầu chào.
Không khí náo nhiệt trong khu vườn phút chốc thinh như tờ.
“Bài vở làm xong cả rồi ?
Các cô chỉ biết tụ tập ở đây, nói những lời đồn đoán vô căn cứ để phán xét người khác?”
Gia đình họ Trần nổi tiếng nghiêm khắc, đặc biệt là với các cô gái trong nhà.
nội của anh luôn đề cao sự giáo dục nề nếp, không dung thứ những hành vi thất thố.
Mấy cô gái nhỏ cúi đầu im thin thít, gương tái mét.
Họ sợ đến mức gần như muốn bật khóc, nhưng Trần Tông Đình vẫn nghiêm giọng mắng thêm vài câu.
Chỉ đến khi từng người một nước mắt giàn giụa, vội vã thề rằng không bao giờ lan truyền thị phi nữa, anh mới quay người rời đi.
Suốt mấy ngày sau, tâm trạng của anh luôn nặng nề, không cách nào thoải mái .
Đến tuần, anh hiếm hoi có chút thời gian rảnh, liền cùng nội đến nhà thờ cầu .
Không ngờ, tại đó, anh lại gặp cô.
Vẫn như cũ, cô mặc chiếc trắng thuần khiết, ngồi chiếc đàn piano, dịu dàng đệm nhạc bọn trẻ.
Nhưng giờ đây, cô trông gầy gò hơn , mắt như luôn phủ một màn sương mờ mông lung, u uẩn.
Khi cô lỡ đánh sai một nốt, vẻ hoảng loạn của cô trắng bệch, tiếng đàn vì thế mà ngắt quãng.
Có người đến, không chút nể nang trách mắng.
Cô chỉ cúi đầu ngồi ở đó, mắt đỏ hoe, như muốn khóc nhưng lại cố kìm nén.
Những bản nhạc sau đó, không kỳ lỗi lầm nào.
Anh không thể ngăn nhìn về phía cô.
Thậm chí trong lòng thoáng nghĩ, nếu những giọt nước mắt trong hốc mắt ấy rơi xuống, anh nhất định không do dự mà đứng lên, đến cô.
Nhưng cô cùng vẫn không khóc.
Rời khỏi đó, anh lại không kiềm lòng mà quay lại, lẽ tìm mục sư và nhờ chuyển lời đến cô:
“Cô mặc đánh đàn trông thật đẹp.”
“Hy vọng cô có thể vui vẻ hơn.”
Rồi sau đó…
Một đêm yến tiệc xa hoa nơi cảng biển, một quyết định chợt đã dẫn đến mối nhân duyên cả đời.
Khoảnh khắc anh cởi bỏ chiếc khuy nhỏ trên chiếc cô mặc, anh đã âm thầm quyết định.
Dù phải trả giá lớn đến đâu, anh nhất định phải cô rời khỏi Chu Văn Uyên, và mang cô trở thành vợ của .
Nhưng điều anh không ngờ đến, là cô lại chủ động nói với anh:
“Em muốn làm vợ anh.”
Trái tim anh đập dồn dập, nhưng anh vẫn cố giữ âm giọng bình thản khi điều kiện:
“Trong vòng ba ngày, chúng ta đăng ký kết hôn.”
Cô đồng .
Giây phút đó, anh vui sướng như thể trở lại những năm tháng thiếu niên rực rỡ.
Khoảnh khắc anh chỉnh lại mái tóc cô, cô không bao giờ biết rằng anh đã phải dùng bao nhiêu tự chủ mới có thể kiềm chế bản thân, để không vội vàng hôn lên môi ấy.
Anh chọn cô chiếc đẹp nhất, rồi cùng cô vào lễ đường hôn nhân.
Từng chút, từng chút một, anh cô gái Giang Uyển mà anh từng ngưỡng mộ quay trở về, người con gái mà anh luôn tin là đẹp nhất trong ký ức của .
may, cùng anh đã toại .
-HẾT-