Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

3

Ánh mắt của Tạ Dĩ Hằng đặt mặt tôi khiến người ta không thể lờ đi.

Ngay cả Cố Triều Nam có gì không ổn.

Anh cau mày, giọng lạnh đi rõ:

quen A Dục à?”

Nghe tên tôi, hàng mi của Tạ Dĩ Hằng khẽ run.

Đôi môi mỏng tái nhợt càng trở nên nhợt nhạt.

Tôi nhanh chóng lên tiếng trước:

“Là học cấp ba, gặp vài .”

Tạ Dĩ Hằng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Anh chống tay ngồi dậy, mỉm cười lịch sự với tôi:

“Ôn Dục, lâu quá không gặp.”

Sắc mặt Cố Triều Nam dịu lại đôi chút, nhưng tay anh đã nắm lấy tay tôi.

Cố lộ chiếc nhẫn kim cương ngón áp út.

Vừa giống như đang tuyên bố chủ quyền, lại như đang cảnh cáo.

Anh tiếp lời tôi:

“Không đẹp trai bằng anh, đừng ta .”

Tôi bật cười thành tiếng.

“Đúng là không biết xấu hổ, ai lại tự khen mình như thế chứ.”

Bầu không khí căng thẳng dần tan biến.

Tôi không Tạ Dĩ Hằng thêm nào .

Cứ như giữa chúng tôi thật sự chỉ là những người xa lạ từng gặp vài .

Vết của Cố Triều Nam chỉ là trầy xước nhẹ, không nghiêm trọng.

Tôi xong thủ tục xuất viện cho anh, vừa quay đầu lại Tạ Dĩ Hằng đứng ngay lưng.

Tay phải anh quấn băng bó cố định trong bột thạch cao, trông có chút thảm hại.

4

trước kia của chúng ta, đợi tôi và Triều Nam nước ngoài rồi hẵng nói với anh , nếu không với tính cách của anh …”

Tôi day day ấn đường, có phần bất đắc dĩ.

Cố Triều Nam là người yêu ghét rõ ràng.

Nhưng xúc lại hay lộ hết gương mặt.

Anh biết tôi từng kết hôn, nhưng không biết chồng cũ của tôi lại là Tạ Dĩ Hằng.

Tôi sợ nếu nói , e rằng họ chẳng thể được , thậm chí còn xảy chuyện.

“Anh đối xử với có tốt không?”

Tạ Dĩ Hằng đột mở miệng hỏi.

Tôi hơi sững người: “Rất tốt.”

Nói những chuyện với người yêu cũ đúng là kỳ cục.

Không khí lập tức trở nên yên ắng.

Tôi vừa định đứng dậy, bóng người nữ vội vã chạy đến.

Cô ta lướt qua tôi, tiến thẳng đến trước mặt Tạ Dĩ Hằng, tự nắm lấy cánh tay anh xem xét.

“Tạ Dĩ Hằng, sao tai nạn mà không báo cho ?”

ở tay à? Có nghiêm trọng không? Có ảnh hưởng đến việc vẽ không?”

Là Thẩm Nhạc Duyệt.

trưởng thành hơn nhiều so với thời còn đi học.

Nhưng đôi mắt vẫn đẹp động lòng người như xưa.

Tạ Dĩ Hằng hơi nghiêng người tránh đi.

“Anh không sao.”

Thẩm Nhạc Duyệt sững lại, mới ý đến sự hiện diện của tôi.

Biểu cô ta khẽ thay đổi, cố nặn nụ cười.

“Ôn Dục, lâu rồi không gặp.”

Tôi gật đầu, nghĩ rồi quyết định giải thích.

“Chỉ cờ gặp nhau, nói vài câu , tôi về nước tổ chức đám cưới.”

“Vậy à.”

Cô ta khẽ thở phào, gần như không nghe .

Tạ Dĩ Hằng mím môi, ngón tay của bàn tay trái đặt cạnh người siết chặt đến trắng bệch.

5

Buổi tối, tôi nằm trong lòng Cố Triều Nam xem phim kinh dị.

tiết phim quá nhàm, cả hai đều không mấy hứng thú.

Tôi lưỡng lự không biết có nên nói sự thật với anh không.

Không ngờ Cố Triều Nam lại bất ngờ lên tiếng.

“Hay là đừng Tạ Dĩ Hằng phù rể .”

Tôi như trút được gánh nặng.

Hỏi anh: “Sao vậy?”

Cố Triều Nam đưa mũi cọ nhẹ vào cổ tôi.

“Anh ta , không tiện. Mà kiểu không may mắn, biết đâu ảnh hưởng đến yêu đẹp như mộng của chúng ta.”

Tôi kinh ngạc anh: “Không ngờ anh mê tín vậy luôn hả?”

Anh không phủ nhận chẳng khẳng định.

“Linh .”

“Hơn , ánh mắt ta có gì không đúng lắm, hy vọng là anh nghĩ nhiều , chứ không cái anh coi như chấm dứt.”

Tôi thu ánh lại, mặt không biểu .

Quả , vẫn là chờ đám cưới hãy nói hơn.

Cố Triều Nam sống ở nước ngoài lâu năm.

Khó khăn lắm mới về nước, tất không tránh khỏi những buổi tụ họp với bè.

Tôi không muốn gặp lại Tạ Dĩ Hằng hay những người chung của họ,nên hầu như đều không đi cùng.

Thật chúng tôi kết hôn, không có mấy người biết.

Cả hai đều không thích ồn ào, trực tiếp đi tuần trăng mật, coi như chuyến du lịch kết hợp lễ cưới.

mạng xã hội chẳng khoe ảnh, so với kết hôn bí mật không khác là bao.

khi từ chối quá nhiều , cuối cùng Cố Triều Nam ôm lấy tôi, bộ tội nghiệp:

“Vợ ơi, đi với anh mà, không anh tủi thân chết mất.”

Tôi nhướn mày: “Không sợ gặp lại Tạ Dĩ Hằng à?”

“Không gọi ta. Toàn là cấp ba của anh, chẳng ai quen biết với ta cả.”

Tôi không chịu nổi cái dáng vẻ cún con nên đành gật đầu đồng ý.

Đến phòng riêng rồi, quả toàn là gương mặt xa lạ.

Tôi yên tâm hơn hẳn.

Mọi người kể rất nhiều chuyện xấu hổ của Cố Triều Nam.

Không khí vui vẻ, hòa hợp.

Cho đến khi Tạ Dĩ Hằng đẩy cửa bước vào.

Thẩm Nhạc Duyệt đi theo phía , có vẻ như không ngăn được anh.

6

anh ta đi cùng Thẩm Nhạc Duyệt, sắc mặt Cố Triều Nam dịu đi chút.

“Vết còn chưa khỏi, chạy lung tung gì vậy?”

Giọng Tạ Dĩ Hằng vẫn điềm tĩnh:

“Có ở chân đâu, sao lại không thể đi?”

Câu nói mang theo chút châm chọc.

Trùng hợp thay, khi nói câu , ánh mắt anh lại dừng người tôi.

Bầu không khí trong phòng lập tức trầm xuống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương