Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngửa nhìn anh.
“Hay thời gian vừa rồi hòa hợp , khiến tổng Thịnh quên mất chúng bắt đầu thế rồi?”
Trong mắt anh, cơn giận lóe lên một thoáng rồi biến mất.
Anh lạnh lùng liếc tôi một cái, xoay người, sập mạnh cửa mà đi.
Tôi bật một mình, nằm ngửa lên sofa.
Ánh đèn trần rọi xuống mắt tôi, lấp lánh như một con cá đang bơi trong làn nước, ánh sáng loang loáng.
Nhắm mắt lại, tôi không tránh khỏi nhớ về khứ.
Năm nhất đại học, tôi tham gia tiệc của hội sinh viên và bét nhè.
Cậu con trai ngồi cạnh cứ đòi đưa tôi về ký túc xá, nhưng khi tôi ngẩng đầu lên lại thấy Trình Ký Xuyên đang đứng cửa.
Anh bước tới với vẻ lạnh lùng, đợi cậu kia xấu hổ bỏ đi mới nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực.
“ rồi hả?”
“Ừm… đi không nổi.”
Anh không nói thêm, ngồi xuống để tôi leo lên lưng, ôm lấy cổ anh, và anh cõng tôi suốt chặng đường về ký túc.
Tôi nằm trên tấm lưng hơi gầy , hơi ấm xuyên lớp áo mỏng, mang theo cả nhịp tim của anh, chạy thẳng ngực mình.
khướt nên đầu óc loạn lên, tôi lảm nhảm: “Hình như tửu lượng của em kém thật.”
“Đúng là kém.”
“Sau đừng nữa, dễ xảy ra chuyện.”
“Sợ , có anh đến cứu mà.”
“Anh sợ không phải lần cũng kịp tới – nói chung, lúc anh không cạnh, đừng .”
Anh đẩy tôi lên một chút.
Trong lúc lắc lư, tôi vô thức ôm anh chặt hơn: “Vậy sau đi làm bắt buộc phải thì sao?”
“Thế thì… nghỉ, đổi chỗ khác.”
“Nếu tìm không được thì sao?”
“Anh nuôi em.”
“Không thèm!”
Tôi ôm lưng anh, lảm nhảm đọc bài thơ《Gửi Cây Sồi》: “Em không làm hoa đăng tiêu leo bám, em anh chia gió rét, sấm chớp, anh hưởng mây mù, khói núi…”
Sau đó tôi đến mức chẳng đọc nổi nữa, chưa kịp về đến ký túc đã ngủ mê man trên lưng anh.
Tỉnh lại thì đã trên giường rồi.
Không anh làm cách để né được bác quản lý mà đưa tôi phòng.
Nhưng từ hôm đến trước khi anh “chết”, tôi chưa từng thêm một giọt nữa.
7
Lần Thịnh Xuyên giận thật.
Anh không đến mấy ngày liền.
Tôi không gặp anh, nhưng Thịnh Siêu thì lại tìm tôi, nhắc: “Đừng quên thỏa thuận giữa chúng .”
“Tôi nhớ.”
Tôi siết chặt điện thoại, cúi đầu nhìn bó hoa trên bàn: “Dạo Thịnh Xuyên không liên lạc với tôi nữa, chắc đã bắt đầu điều tra công anh rồi?”
“Hừ…”
Trong giọng Thịnh Siêu thấp thoáng sự bực bội: “Điều tra thì sao? Dù thế công đó cũng là thứ ba tôi đích danh để lại tôi.”
“Chẳng lẽ hắn cưỡng ép cướp lấy?”
Tôi khẽ : “Sao lại không thể? Tôi không thủ đoạn của Thịnh Xuyên bây giờ, nhưng anh thì còn ?”
“… Đã bắt tay rồi thì chúng một con thuyền.”
Thịnh Siêu cảnh cáo: “Mạnh Tinh Lan, đừng quậy hỏng chuyện.”
Tôi không đáp, trực tiếp cúp máy.
Phía bên kia, trưởng phòng thị trường đã gọi: “Tối nay có tiệc, là khách hàng quan trọng.”
“Tiểu Mạnh, anh rất tưởng năng lực của em, theo đi, nhớ dặm lại phấn nhé.”
Tôi mỉm đáp: “Vâng.”
Có lẽ vì là khách lớn, công chọn một khách sạn 5 sao có tiếng thành phố A làm nơi chiêu đãi.
Ba tuần trôi , vị khách trung niên được gọi là Tổng giám đốc Từ, nhân lúc cụng ly, bất ngờ siết lấy tay tôi: “Cô Mạnh thêm vài chén, mình nói chuyện hợp tác nhé?”
Ông dùng công việc làm cái cớ, tôi không tiện phản ứng , nhân lúc rót rút tay về, mượn cớ đi vệ sinh để thoát ra hành lang.
hôm nay nặng, má và tai tôi đã nóng bừng.
Tôi chống tay lên tường đi về phía nhà vệ sinh, nhưng vừa rẽ thì va phải ai đó.
Ngẩng lên, là Thịnh Xuyên – vẻ lạnh lùng.
Anh đỡ lấy thân thể tôi đang lảo đảo, môi mím chặt: “Mạnh Tinh Lan.”
Giọng anh chậm rãi, nhưng ràng có lửa giận.
“Trùng hợp , Thịnh tổng.”
Tôi vẫy tay với anh: “Nhưng tôi vẫn đang làm việc, phải đi .”
Nói xong tôi lách anh.
Nhưng khi vừa sượt , vai bị anh siết lại kéo ngược về sau.
Thế giới xoay vòng.
Tôi ngơ ngác nhận ra mình đã nằm gọn trong vòng tay anh.
“Công việc của em đến là kết thúc rồi.”
Thực ra… không phải tình cờ.
Tôi sớm hôm nay Thịnh Xuyên đến bàn việc, cũng anh ngăn cản tôi ngay khi thấy.
khứ giữa chúng tôi khiến tôi hiểu anh.
Anh không tôi tiếp tục công việc , thì cách nhanh nhất là đưa tôi về công anh.
“Thịnh tổng định thay công đuổi tôi sao?”
“Không.”
“Là tôi đuổi công vì em.”
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như xuyên thấu: “Nhiều lắm thì đến làm tôi, nhưng đừng nữa, Mạnh Tinh Lan.”
Tôi bị ánh đèn làm chói mắt, nheo lại: “Thịnh tổng tưởng tôi thế à? Không sợ tôi làm hỏng việc?”
“Tôi chứ.”
Cảm xúc không là ùa tới, bao ký ức cũ xô đến, rồi tan ra như thủy triều rút.
còn lại một hình ảnh – đêm tôi , anh cõng tôi về ký túc.
Như mới hôm thôi.
Thịnh Xuyên ôm tôi thang máy, rồi đưa lên phòng trên lầu.
Anh đặt tôi lên giường, quay lại đóng cửa.
Lúc anh quay lại, tôi đã lôi ra cây bút kẻ mắt, chạm đuôi mắt anh chấm một chấm.
Anh cứng đờ.
Giọng anh như lẫn sương: “Em đang làm đấy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “ lẽ ra phải có một nốt ruồi.”
“Trình Ký Xuyên, nốt ruồi của anh đâu rồi? Sao lại xóa nó?”
“Em rồi.”
“Tôi là Thịnh Xuyên.”
“Không phải anh rất ghét nhà họ Thịnh à? Không phải nói họ suýt giết chết mẹ anh sao? Không định tìm hiểu chuyện bà mất tích à? Tiền nhà họ Thịnh quan trọng vậy sao?”
Tôi bật , vuốt ngón tay chân mày anh: “Không vui à? Vì tôi nói đúng chứ ? Trình Ký Xuyên, tôi trước thật không ngờ anh giỏi nhẫn nhục đến vậy.”
Anh không đáp.
siết lấy cổ tay tôi, kéo thẳng phòng tắm.
Tôi loạng choạng ngồi xuống mép bồn tắm – một giây sau, nước lạnh dội thẳng lên đầu.
Tôi ngẩng , đối với ánh mắt cúi xuống của anh.
“Đừng điên nữa, Mạnh Tinh Lan.”
“Tỉnh lại đi.”
“Nhìn tôi đi, xem tôi là ai.”
“… Thịnh tổng.”
Tôi chua chát, lau gương lem nhem: “Đúng rồi, sao có thể là Trình Ký Xuyên được.”
“Anh không bao giờ để tôi ướt như thế , sợ tôi bị cảm.”
“Phải, tôi không thể là anh .”
“Nên em tốt nhất tỉnh lại.”
Anh liếc nhìn tôi thật sâu, rồi mở nước nóng lên, quay đi: “Tự tắm đi.”
Nhưng anh chưa đi xa.
Vì tôi túm lấy vạt áo sau của anh, kéo anh trở lại.
Nước bắn tung tóe, áo sơ mi dính chặt lấy người, hiện những đường nét cơ thể tuyệt đẹp.
Tôi huýt sáo: “ tắm nhé, Thịnh tổng.”
Ánh mắt anh trong làn hơi nước trở nên mơ hồ: “Mạnh Tinh Lan, em càng lúc càng to gan rồi.”
Giọng nói, ngữ điệu … như kéo tôi về chiều hoàng hôn năm – điên cuồng, rối loạn, nguyên thủy và bản năng.
Tôi túm cằm anh, nhẹ nhàng nói: “Nói thêm một câu nữa đi.”
“Mạnh Tinh Lan, em…”
“Lần sau đừng gọi đầy tên em như thế.”
Tôi nghiêng người, hôn anh.
“Em không nhịn được đâu.”
8
Có vẻ như Thịnh Xuyên đã sắp xếp sẵn.
Bản đơn xin nghỉ việc của tôi được thông rất nhanh, thủ tục hoàn tất trong chớp mắt.
Tôi thuận theo mà làm trong công của anh.
Làm xong thủ tục, tôi kiếm cớ gọi điện, lén nhắn Thịnh Siêu: “Em đã Tập đoàn Thịnh Thế, chiều nay anh sắp xếp công việc.”
“Cố gắng lấy được bảng báo giá giai đoạn một của dự án K thị tuần sau, gửi tôi là được.”
“Sớm vậy đã ra tay, không sợ bị nghi ngờ?”
“Không còn thời gian.”
“Nếu chuyện cưới hỏi với Trang Tâm Hồng được đẩy nhanh, dù lật anh , Trang gia cũng ra tay bảo vệ.”
Tôi chợt hiểu.
Thì ra mới là lý do Thịnh Siêu liều lĩnh kéo tôi hợp tác.
Tôi tắt khung chat, mở khung khác.
Lịch sử trò chuyện trống trơn, còn một nhắn đơn độc vừa được gửi tới: “Mọi chuyện suôn sẻ.”
Tôi nhìn nó một lúc, rồi lặng lẽ xóa đi.
Vừa ra khỏi thang, thư ký Thịnh Xuyên đã chạy tới: “Mạnh Tinh Lan, tổng giám đốc gọi cô.”
Không anh có tưởng tôi hay không, mà công việc đầu tiên tôi nhận được là anh đến K thị khảo sát dự án.
“Giai đoạn đầu có vài điểm cần kiểm tra thực tế.”
Anh đưa tôi tập hồ sơ: “ là tài liệu, em xem trước.”
“Có không hiểu thì hỏi.”
Tôi cầm lấy, nửa miệng: “Thịnh tổng tôi vậy là vì tình xưa mười mấy năm trước à?”
Anh nhìn tôi một lúc, rút lại ánh mắt: “Đừng thử tôi nữa, Mạnh Tinh Lan.”
“Không có kết quả đâu.”
Tôi .
không kết quả, nhưng… vẫn thử.
Hai ngày sau, tôi anh lên máy bay đến K thị.