Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hóa ra cha mẹ đã sớm tìm được Lạc thần y.
Thần y châm cứu từng vô tình nhắc tới, nói Thẩm sai người hỏi giá, nghe xong con số liền không thấy tới nữa.
Sắc ta trắng bệch, cố cãi: “Khi đó Tĩnh vừa thăng , đúng cần dùng bạc để lo lót…”
“Vương cứ giữ chặt không buông vậy, chẳng lẽ… có tâm tư khác?”
Ta nói: “Đại ca ca là thật lòng đối đãi với ta.”
“Thẩm lão , Thẩm phu nhân, là người từ ta trước.”
“Chỉ cần ngày thường người chịu ta thêm một chút, thì sẽ Thu Ý đ.á.n.h ta đói ta thế nào, Hứa ma ma véo ta ngược đãi ta ra sao. người chê ta là gánh nặng, giờ vì sao lại cứ nhất quyết đòi lại gánh nặng này?”
ta toàn thân run lên, trừng lớn khó tin:
“ … con, con hết ngốc rồi?”
“Đại ca ca mời thần y chữa khỏi ta rồi.”
Cha ta vội tiến lên: “Đã khỏi rồi thì con càng nên về nhà! Chúng ta là người thân ruột thịt con.”
“Ta không về.”
“Các người không phải. Người nhà ta, là Đại ca ca.”
Tống Vân Diễm nói: “Muốn đòi lại , được thôi. Dâng lên ngàn , người các ngươi cứ việc đưa đi.”
Ta vội nói: “Đại ca ca, ta không cần tiền…”
ta xanh mét, môi mấp máy, ấp úng nói.
“Tĩnh vừa bị giáng , trong nhà… thực sự không ra nổi số tiền này…”
Ta lén thở phào nhẹ nhõm, thăng rồi cũng chẳng có tiền.
“Đại ca ca, ta đói rồi.”
Tống Vân Diễm cúi người bế ta lên, xoay người đi vào trong .
“Đóng cửa.”
Sau lưng, truyền đến ta gọi với theo trong nấc nghẹn:
“ … Ca ca con vẫn luôn rất nhớ con…”
“Cha mẹ cũng muốn con quay về.”
Ta không quay đầu lại.
20
Sau này Thẩm Tĩnh lại đến thêm mấy lần, ta đều không gặp.
Hắn nhờ người gửi một bức thư vào .
cầm thư hỏi ta: “ tiểu thư, có muốn mở ra xem không?”
Ta lắc đầu.
Hắn quên mất rồi, ta đâu có chữ.
Thẩm vào một đêm khuya lặng lẽ rời khỏi kinh thành, trở về Thanh Châu.
Tống Vân Diễm mời tiên sinh ta, dạy ta đọc sách viết chữ, gảy vẽ tranh.
Chữ ta viết, tranh cũng vẽ ra ngô ra khoai, duy chỉ có kia…
Ta vừa gảy dây , liền lén móc bông gòn nhét vào tai.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc sợ đến mức chạy loạn khắp sân.
Chỉ có Tống Vân Diễm vẫn luôn ngồi ngay ngắn trước án, mày trầm tĩnh, nghe rất chăm chú.
Ta được cổ lớn, càng thêm khắc khổ luyện tập.
Mãi đến một ngày giữa luyện ngẩng đầu lên, thấy trong tai huynh ấy vậy mà cũng nhét cục bông.
Nước ta nháy trào ra: “Ta khổ luyện lâu vậy… thực sự nửa phần tiến bộ cũng không có sao?”
vội an ủi: “Tiểu thư đừng buồn! Người ta ai cũng có sở trường riêng mà, người Ngũ công chúa xem, vẽ tranh chẳng phải cũng bùa vẽ quỷ sao?”
Ta không tin vào tà ma.
Đúng Tống Vân Diễm lại đưa ta vào cung kiếm chác.
Để biểu đạt thành ý, ta đặc biệt dâng lên một khúc nhạc học.
vừa nổi lên, tay bưng chén trà thượng khẽ run rẩy.
Sắc hậu trắng bệch, che miệng rên nhẹ một , vậy mà lại lăn đùng ra ngất xỉu.
Trong điện lập tức loạn thành một đoàn.
Thái y vội chạy tới, bắt mạch hồi lâu, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất chúc mừng.
“Chúc mừng thượng! hậu đây là có hỉ mạch!”
thượng ngẩn ra, ngay sau đó vui mừng khôn xiết.
Ta còn chưa hoàn hồn, đã nghe thượng nói.
“Truyền chỉ, phong nghĩa muội Tiêu Dao Vương là Thẩm làm Chiêu Nhạc Quận chúa, ban thưởng mười hộc minh châu, trăm gấm lụa là.”
21
Ngày sinh thần sáu tuổi ta, Tống Vân Diễm tổ rất long trọng.
Huynh ấy tự tay đeo ta một đôi vòng tay bằng ngọc đen, chạm vào mát rượi.
ở bên cạnh tặc lưỡi: “Vương , cặp vòng này e là đáng giá ngàn lượng ấy chứ?”
Ta cười híp nhận một vòng quà, đang trêu con vẹt Ngũ công chúa tặng bắt nó nói chuyện.
bỗng nhiên ghé lại gần, thấp giọng nói: “Phía Thanh Châu… cũng nhờ người gửi quà tới.”
Hắn đưa lên một con thỏ điêu khắc bằng gỗ, nét chạm khắc non nớt vụng về, một cái là không tốn bao nhiêu công sức.
“Sau khi Thẩm về Thanh Châu, Thẩm Ý nửa đường cuốn gói đồ đạc trốn. Thẩm hiện giờ… sống rất khó khăn.”
“Nghe nói Thẩm Tĩnh đụng Thu Ý trên phố, ép hỏi một hồi, những chuyện trước kia. Hắn…”
“Chắc là hối hận rồi.”
Ta cầm con thỏ gỗ trong tay ngắm, rồi lại vào trong hộp gấm.
“Ta có Tiểu Hắc rồi.”
Hơn nữa Tống Vân Diễm lại tìm ta một con thỏ trắng nữa.
Bây giờ trong khắp nơi đều là thỏ con.
Tống Vân Diễm: “Không thích thì vứt đi.”
Ta lắc đầu, đậy nắp hộp gấm lại, đưa .
“ đại ca, giúp ta cất vào tít bên trong kho nhé.”
“Đại ca ca, bữa tối có củ sen nhồi nếp hương quế và cá quế sốt hạt thông không?”
Huynh ấy bật cười: “Có, còn sai người hầm canh bồ câu non muội nữa.”
(Hoàn)