Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mãi đến lúc này, ta mới chậm chạp hiểu ra…
Ở vương phủ này, e rằng ta phải dùng chính thân thể mình để đổi lấy cơm ăn.
Đêm ấy, ta vừa kháng cự vừa tủi thân nói:
“Vương gia, mai ta phải dậy sớm.”
“Hử?”
Tiêu Trường Bình khàn giọng hỏi.
“Ngày mai ta phải hồi môn, sáng sớm phải trở về phủ.”
Ta thật thà đáp.
Ta còn phải về đón Lại Phúc nữa.
Hiện tại ta ở vương phủ tuy có hơi cực một chút, nhưng được ăn uống sung túc.
Ta cũng muốn để Lại Phúc được sống những ngày yên ấm.
Nghĩ đến đó, ta ngốc nghếch cười thành tiếng.
Ngẩng đầu lên, lại thấy Tiêu Trường Bình đang cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu không lường được.
“Được về nhà ngoại khiến phu nhân đã vui vẻ thế này sao?”
“Chỉ là… cũng trách phu nhân mỹ lệ quá đỗi, khiến bản vương suýt quên mất thân phận của nàng.”
Thanh âm của hắn lạnh lẽo như băng.
Nói rồi, Tiêu Trường Bình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ta như muốn nhìn xuyên thấu cả tâm can.
“Đã lâu như vậy, bản vương vẫn chưa hỏi khuê danh của phu nhân.”
“Cố…”
Ta suýt nữa buột miệng nói ra “Cố Lam”, may mà kịp phản ứng.
Phụ thân từng nói ta vốn không xứng gả cho Tiêu Trường Bình, nếu không phải mượn tên đích tỷ thì ta đã sớm bị hắn một đao chém chết rồi.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, đáp:
“Cố Huyên.”
Tiêu Trường Bình lặp lại:
“Cố Huyên à… rất tốt.”
Hắn bỗng lạnh giọng nói tiếp:
“Phu nhân hẳn cũng biết hậu quả của việc lừa dối ta là gì.”
Sắc mặt ta tái nhợt, lí nhí nói:
“Không… không rõ lắm.”
Tiêu Trường Bình khẽ cười:
“Trước phu nhân, bản vương đã có ba vị vương phi, tất cả đều đột tử.”
Ta cũng ráng nặn ra một nụ cười ngu ngơ.
Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao đích tỷ lại bảo ta thay nàng gả tới đây.
Nàng không muốn trở thành vị vương phi thứ tư chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng trùng hợp làm sao… ta cũng không muốn!
Tiêu Trường Bình nhìn ta thật sâu rồi nói:
“Lần sau, hy vọng phu nhân có thể nhớ ra tên thật của mình.”
Nói rồi hắn mang một tầng sương lạnh quay người rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Tên của ta thì ta biết rõ mà.
Dù sao thì…
Tối nay rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc yên lành rồi, hê hê.
3
Sáng hôm hồi môn, ta ngồi trong xe ngựa chờ rất lâu vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Trường Bình đâu.
Tiểu Đào cúi đầu, vẻ mặt khó xử nói:
“Vương gia đã ra ngoài từ sáng sớm, nô tỳ cũng không rõ ngài ấy đi đâu… Chắc là bận rộn quá nên quên mất hôm nay là ngày vương phi hồi môn rồi.”
Ta gật gù, thầm nghĩ: Đầu óc Tiêu Trường Bình cũng chẳng tốt hơn ta là bao, rõ ràng tối qua ta đã nhắc hắn rồi mà.
Nhưng ta vốn là người biết cảm thông, bèn vỗ vỗ tay Tiểu Đào an ủi:
“Vậy để ta tự về là được rồi, muội đừng buồn.”
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Cố gia.
Phụ thân cùng đích mẫu đã sớm ăn vận chỉnh tề, đứng đợi ở cửa.
Thế nhưng, khi thấy chỉ mình ta bước xuống xe ngựa…
Bách tính vây xem liền bàn tán râm ran:
“Ta thấy vị Nhiếp Chính Vương phi này chắc cũng chẳng sống được lâu đâu. Hồi môn là đại sự mà Nhiếp Chính Vương còn chẳng thèm đi cùng, xem ra không được sủng ái gì rồi.”
“Các người chưa biết à? Hầu phủ và Nhiếp Chính phủ xưa nay đối đầu gay gắt. Đại tiểu thư Hầu phủ vốn đã đính hôn với Thái tử, Nhiếp Chính Vương lại cố tình cưới nàng đi. Đây chẳng phải là dằn mặt Thái tử sao?”
“Nhiếp Chính Vương là con út của tiên đế, tuổi xấp xỉ Thái tử, nay lại còn nắm quyền thiên hạ. Ngươi nói xem Thái tử làm sao yên lòng cho được?”
“Suỵt, đừng nói nữa, mấy lời này dễ rơi đầu lắm.”
Sắc mặt phụ thân cũng sầm xuống, quát khẽ một câu:
“Mất mặt, vào nhà với ta.”
Ta hiểu rồi, hôm nay chắc chắn sẽ gặp xui.
Quả nhiên, vừa vào phủ, Tiểu Đào liền bị sai đi chỗ khác.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, phụ thân nhìn ta với sắc mặt âm trầm khó đoán.
Một lúc lâu sau, ông mới hỏi:
“Nhiếp Chính Vương đối xử với con thế nào?”
Ta ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu.
Nghĩ thêm chút nữa, lại gật đầu.
Ban đêm thì không tốt lắm, ban ngày thì ổn… Nói sao cho rõ đây?
Đích mẫu lại đẩy đẩy phụ thân ra, giận dữ mắng:
“Nó chỉ là đứa ngốc, biết cái gì chứ?”
Bà túm lấy búi tóc ta, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi và Nhiếp Chính Vương đã động phòng chưa?”
Ta gật đầu, thật thà đáp:
“Rất mệt.”
Không biết từ lúc nào đích tỷ đã lao ra từ bên cạnh, mặt mày tái xanh, tức giận gào lên:
“Con tiện nhân không biết xấu hổ!”
Nàng vừa nói vừa định giơ tay tát ta.
Nhưng bàn tay ấy lại không hạ xuống mà bị phụ thân chụp lấy giữa không trung.
Phụ thân trừng mắt nhìn đích tỷ, sau đó quay sang ta, dịu dàng nói:
“A Lam xinh đẹp, ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng yêu mến, đó là điều tốt, không thể để khuôn mặt này bị đánh hỏng được. A Lam, con nói có phải không?”
Đây lần đầu tiên phụ thân ra mặt ngăn cản đích tỷ khi nàng định đánh ta.
Ta cảm động gật đầu.
Phụ thân lại đỡ ta đứng dậy, bảo:
“A Lam còn chưa dùng cơm trưa phải không? Người đâu, truyền cơm!”
Ta theo phản xạ lùi lại một bước.
Ta muốn về vương phủ ăn cơm cơ.
Ở Hầu phủ, cơm cho ta chỉ toàn là đồ thiu.
Nhưng cuối cùng ta vẫn bị ấn ngồi xuống ghế.
Trước mặt là một bát canh đen sì sì.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là canh này.
Ta uống thứ này từ bé tới lớn, vài tháng phải uống một lần nên cũng không gì lạ.
Nhưng đúng lúc ta vừa bưng bát canh lên thì Lại Phúc đột nhiên lao thẳng đến từ tiền viện.
Nó bị gã sai vặt kéo bằng dây thừng, lông ở cổ đã bị giật sạch, vậy mà vẫn cứ điên cuồng rống lên với ta.
Ta không nhịn được định đứng dậy nhưng bị đè trở lại ghế.
Phụ thân dịu giọng dỗ dành:
“A Lam, con phải nghe lời trưởng bối, ngoan ngoãn uống thuốc.”
Nhưng tiếng sủa của Lại Phúc càng lúc càng thê lương.
Ta nhìn chằm chằm vào bát canh trong tay, lúc này mới chậm rãi nhận ra…
Canh này… không giống những lần trước.
Ta có thể không hiểu lời nói của người, nhưng tiếng của Lại Phúc thì ta hiểu.
Thấy ta do dự, phụ thân lại bảo:
“Uống hết bát này rồi ở lại phủ Nhiếp Chính thêm một đêm, con có thể mang con súc sinh kia đi.”
Ta ngẩng đầu nhìn phụ thân, bỗng phát hiện..
Ông còn không đẹp bằng Lại Phúc.