Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Từ xưa đến nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, anh hùng chết, bản cung mới là kẻ sống sót sau cùng.”
Ta lẩm nhẩm lại lời hắn, bắt được trọng điểm:
“Tiêu Trường Bình… yêu ta?”
Thái tử cười càng lớn.
“Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không, vì sao hắn lại giữ ngươi lại đến giờ?
“Lòng dạ hắn thâm sâu, sớm đã biết ngươi là người bản cung sai tới giết hắn.”
“Hơn nữa, ngươi đã trúng Hồng Tú Chiêu.”
“Nếu chỉ để qua một đêm thì ngươi đã vô dụng từ lâu rồi.”
“Tiểu mỹ nhân, thật đáng tiếc, bản cung cũng tiếc ngươi lắm đó.”
Hắn ghé sát vào rồi hôn lên má ta.
Buồn nôn!
“Buông nàng ra.”
Thanh âm lạnh như băng vang lên – Tiêu Trường Bình đến rồi.
Ngay lập tức, không khí xung quanh như lạnh đi mấy phần.
Lưng Thái tử cũng căng thẳng hơn, tay hắn siết chặt dao khiến nó rạch một đường trên cổ ta.
“Tiêu Trường Bình, ngươi dám bước thêm một bước thì bản cung lập tức giết ả!”
Thái tử run giọng rống lên.
Tiêu Trường Bình nhìn ta rất lâu, thật lâu.
Rồi hắn thở dài, nói:
“Để ta đổi vị trí với nàng.”
“Ngươi thả nàng ra.”
12.
Thái tử cười điên dại:
“Ha ha, hay là ngươi tỏ chút thành ý đi, ngươi tự đâm mình một nhát, bản cung sẽ suy xét việc thả nàng.”
Tiêu Trường Bình không nói một lời, lập tức rút dao đâm vào bụng mình.
Máu đỏ rực thấm ra từ lớp áo bào.
Nhưng nhát dao ấy như thể đâm vào tim ta, đau đến không thở nổi.
Ta như hiểu ra điều gì.
Thì ra, ta cũng có thể được yêu thương.
Thì ra, người đó… là Tiêu Trường Bình.
Đâm một dao ấy… chắc đau lắm.
Hắn vì ta.
“Đừng mà…”
Ta thốt lên, nước mắt òa ra như vỡ đê.
Ta điên cuồng lắc đầu:
“Đừng mà…”
Dao trên cổ ta rạch thêm mấy vết, máu trào ra, nhưng ta chẳng cảm thấy gì.
Hai mắt Tiêu Trường Bình đỏ rực, nghiến răng nói:
“Thả nàng ra!”
Thái tử cười lớn rồi chĩa dao vào ngực mình:
“Hoàng thúc đâm sai rồi, nhát tiếp theo phải đâm vào đây, thì bản cung mới thả người.”
Tiêu Trường Bình cười lạnh, giơ dao lần nữa.
Ta trừng mắt – không được, hắn sẽ chết mất!
Ta hét lớn:
“Lại Phúc!”
Lại Phúc lao ra từ phía sau, nó bất ngờ bổ nhào vào Thái tử, khiến hắn ngã lăn ra đất.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tiêu Trường Bình lao đến, cắm thẳng dao vào cổ Thái tử.
Máu văng tung tóe lên mặt hắn.
Ta ngã quỵ xuống đất.
Lại Phúc điên cuồng vùi đầu vào lòng ta, vừa sủa vừa liếm nước mắt ta.
Ta ngẩng lên nhìn Tiêu Trường Bình, giọng run run:
“Tiêu Trường Bình… chàng có yêu ta không?”
Mặt hắn thoáng cứng lại, khe khẽ đáp:
“Ừm.”
Sau đó, hắn xách Lại Phúc từ lòng ta lên, cau mày:
“Chỉ vì con vật này mà nàng dám tự ý rời phủ, không sợ bị ta phạt sao?”
Ta còn chưa kịp phản bác, hắn đã xoa đầu Lại Phúc một cái:
“Là con chó tốt, A Lam thương ngươi không uổng công.”
Ta sững người.
Hắn gọi ta là A Lam.
Ta bật khóc:
Thì ra, hắn luôn biết ta là Cố Lam.
Người hắn yêu chính là Cố Lam – tiểu nữ thứ sống trong phòng củi, lớn lên cùng một con chó.
“Vương gia, thiếp yêu chàng và Lại Phúc nhất… hu hu hu…”
Ta nhào vào lòng Tiêu Trường Bình nhưng quên mất hắn vừa bị thương.
Bàn tay ta vừa chạm vào toàn là máu.
Ta khóc càng dữ hơn:
“Tiêu Trường Bình, làm sao đây… nhiều máu quá…”
Hắn nhìn ta chăm chú, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi ta một nụ hôn.
“Đừng khóc, ta không sao.”
13
Tiểu Đào nói đúng – Đại Uyên quốc thực sự đã đổi chủ.
Thái tử liên kết cùng Cố Hầu mưu phản, sự việc bị bại lộ còn muốn mưu sát Nhiếp Chính Vương, cuối cùng bị chó của Vương phi bất ngờ tấn công và chết.
Nhưng quốc gia không thể một ngày không có quân vương.
Thái tử đã chết, ngôi vị đành phải truyền từ huynh sang đệ.
Nhiếp Chính Vương Tiêu Trường Bình thuận lòng dân, chính thức đăng cơ.
Hắn phong ta làm hoàng hậu, phong Lại Phúc làm Nhất Đẳng Quốc Công – ngự khuyển duy nhất trong sử sách.
Hậu cung của Tiêu Trường Bình chỉ có một vị hoàng hậu và một con chó.
Hôm ấy, ta rốt cuộc cũng uống xong bát thuốc cuối cùng – độc Hồng Tú Chiêu hoàn toàn được giải.
Vừa hạ triều xong, Tiêu Trường Bình đã lập tức chạy về tẩm điện của ta, vừa vào cửa đã vội ra lệnh:
“Tất cả lui xuống.”
Tiểu Đào che miệng cười, cúi đầu lặng lẽ lui ra.
“A Lam, nàng đói chưa?”
Tiêu Trường Bình lao tới.
“Ta…”
Còn chưa nói xong, môi ta đã bị hắn lấp lấy.
“Ta thật sự rất đói, sắp đói đến phát điên rồi… A Lam, đừng bao giờ rời xa ta…”
(Toàn văn hoàn).