Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
…mà là mối quan hệ này – vốn dĩ không nên tồn tại.
Chàng khẽ cười lạnh, nụ cười mang theo sát khí còn đáng sợ hơn cả cơn giận:
“Lương tâm ngươi đâu rồi? Ngay lần đầu gặp mặt đã gọi bản vương là ‘vương thúc’… gọi đến nỗi bản vương suýt thổ huyết.”
Ta chỉ biết cúi đầu khép váy, lặng lẽ không lời đối đáp.
“Muốn ăn gì khuya nay chăng?”
Chàng dắt ta đi dọc hành lang, gió đêm mơn man nhẹ thổi.
Tim ta hoảng hốt, cuối cùng cũng không nhịn được, giọng run run:
“Tĩnh… Tĩnh An quận chúa… là hôn thê của người?”
“Ai nói với ngươi?”
Chàng chợt dừng bước, ta suýt nữa va vào lồng ngực rắn chắc của chàng.
“Nàng… chính miệng nàng nói.”
“Khi nào?”
“Trưa nay… nàng nói, nếu thiếp còn dây dưa với người, sẽ khiến thiếp không còn chốn dung thân nơi kinh thành, chẳng ai dám lấy…”
Giọng ta yếu ớt như tiếng muỗi kêu, đầu cúi càng thấp.
Chàng nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm lướt qua ta, khóe môi cong lên nét cười giễu cợt, rồi lại bước tiếp:
“Lạc Cửu Cửu, những chiêu giả yếu cầu thương, ẩn dao sau lời mềm… là theo ai mà học vậy?”
Ta bị chàng nhìn thấu, mặt bừng đỏ, thẹn không dám tranh biện.
Chàng cười càng sâu, tiếng cười như lách vào tận xương cốt.
“Vậy… rốt cuộc có phải hay không?” – ta lấy hết dũng khí truy vấn.
“Bản vương với nàng ta, nửa phần quan hệ cũng không có. Hôm đó trong thư phòng, là nàng ta tự ý lại gần, bản vương chưa từng động tới một sợi tóc.”
Giọng chàng nhàn nhạt, rồi đột nhiên chuyển hướng:
“Người bản vương muốn chạm, từ đầu tới cuối… chỉ có ngươi.”
Bàn tay ấm nóng đã lần vào thắt lưng, dọc theo dải buộc mà từ tốn trượt lên.
Tim ta thắt lại – nếu chẳng phải nàng… vậy là ai?
Chàng liếc nhìn ta, nửa cười nửa không:
“Tò mò vậy sao? Muốn biết?”
Ta mím môi, chẳng đáp.
Chẳng bao lâu đã về đến noãn các, trên bàn là bát chè hạt sen ta yêu thích, đặt trong chiếc bát ngọc trắng trong như tuyết.
Chưa kịp an tọa, ta đã bị chàng kéo vào lòng.
Ta định giãy ra, nhưng gáy đã bị giữ chặt, đôi môi nóng rực ập tới, đoạt lấy hơi thở của ta trong một nụ hôn đầy bá đạo.
Đến khi thân thể ta mềm nhũn, chàng mới buông lỏng đôi chút.
“Tiểu yêu tinh,” – giọng chàng trầm khàn – “mấy trò tâm tư vặt vãnh của ngươi, trước mặt bản vương chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.”
Ta vừa xấu hổ, vừa giận dỗi, cố quay mặt đi. Nào ngờ cằm đã bị chàng giữ chặt, ép ta đối diện.
Gương mặt tuấn mỹ ấy kề sát trong gang tấc, ánh mắt bén tựa dao.
“Lớn gan rồi? Còn dám giận dỗi với bản vương?”
“Không có.” – ta bướng bỉnh cãi.
Chàng nhìn ta một chốc, bỗng bật cười, tiếng cười lay động tận đáy mắt:
“Tiểu yêu tinh, bản vương đến nay vẫn chưa lấy vợ.”
Ta ngây người, tim bất giác đập loạn.
“Cho nên,” – chàng khẽ ngừng, giọng như mang theo tà khí – “dù ngủ với ngươi bao nhiêu lần, cũng chẳng tính là vượt lễ nghi.”
“Thật… thật chứ?” – ta gần như không dám tin vào tai mình – “Người… chớ lừa thiếp.”
Chàng thả tay, ngón trỏ dịu dàng lướt qua cằm ta, nơi vừa bị bóp đỏ:
“Miệng là để hỏi. Tốt. Về sau có điều gì không rõ, muốn biết điều gì – đến hỏi bản vương. Không được đoán mò.”
Ta còn mang mối nghi ngờ về chiếc kim giới long văn, nhưng chưa kịp hỏi, chàng đã kéo ta ngồi xuống, đẩy bát chè sen đến trước mặt.
Bóng mây trong lòng dần tan, khẩu vị cũng khá hơn, đến khi chàng nhíu mày sai người dọn bữa, ta còn tiếc nuối chưa ăn xong.
Luyến tiếc theo bước chàng ra khỏi noãn các, ta thầm nghĩ: bát yến kia vẫn còn, món hạnh nhân đường mới làm còn chưa nếm…
“Thái thượng hoàng và Thái hậu đã hồi cung, muốn gặp ngươi.”
Giọng chàng thản nhiên, ta lại bàng hoàng như rơi vào sương mù.
Hai vị chí tôn nơi thâm cung kia, đối với ta vẫn là xa vời không tưởng. Chàng cũng hiếm khi nhắc đến, ta luôn ngỡ họ đã không màng thế tục, nên chẳng dám tùy tiện dò hỏi.
“Vì sao… lại muốn gặp thiếp?”
“Phụ vương bản vương cùng phụ thân ngươi xưa là sinh tử chi giao. Khi phụ thân ngươi lâm chung, từng ký thác ngươi cho bản vương.”
Giọng chàng thoảng chút châm biếm:
“Ngươi tưởng bản vương dưỡng ngươi lớn, là để tu phúc tích đức sao?”
“Phụ thân thiếp… rốt cuộc là ai?” – ta khẽ hỏi, giấu đi những ngọn sóng dâng trong lòng.
“Không rõ bao nhiêu,” – chàng đáp nhẹ – “có lẽ là một trung thần tử quốc.”
Chàng cất giọng nhàn nhạt, rồi nói rằng ngày mai buổi trưa sẽ đưa ta nhập cung diện thánh, lễ vật cống phẩm đều đã chuẩn bị thỏa đáng, sẽ dùng điểm tâm tại điện Từ An.
Hôm sau, lòng ta vẫn ngổn ngang nỗi lo, trên xe ngựa vào cung, lại bị chàng trêu chọc không thôi.
Thân thể ta vốn gầy nhỏ, mà xe ngựa của vương phủ thì rộng lớn cao vút, đâu dễ chịu bằng kiệu ấm nhỏ thường dùng.
Nhưng tấm màn thêu hình Cửu long sắc vàng rực rỡ kia đã âm thầm phô bày oai nghi hoàng thất.