Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 4:
“Đợi ta tiêu hoá xong tinh khí của bảy người kia… người ta tiên chính cậu. , sẽ ngày c.h.ế.t của cậu.”
Triệu Minh nghe xong cắt không giọt máu.
Cậu ta quỳ sụp , khóc lóc van xin, thề rằng nay về sau sẽ người tốt, lạy lục đại sư cứu mạng cậu ta.
đại sư không thèm nhìn, chỉ quay sang tôi.
Ánh mắt ta lóe lên một tia sắc bén:
“Cậu nhóc… có muốn sống không?”
…
đại sư đưa tôi một lá bùa, rằng chỉ cần đeo nó bên người thì Liễu Thanh Thanh sẽ không được tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng, Triệu Minh đã hét ầm lên:
“Đại sư! Thằng chỉ một thằng nghèo rách, sao xứng dùng đồ tốt như vậy? Thà tôi hơn!”
Triệu Minh định giật lá bùa, nhưng đại sư chặn lại.
đại sư tôi người vô tội, vốn không nên cuốn vào mớ hỗn loạn này.
Giờ mà rút lui vẫn kịp.
ta bảo tôi cầm bùa, về nhà lo học hành, đừng xen vào nữa.
Tôi nhìn gương bi của đại sư, khom người cảm ơn, cầm lá bùa rồi một mình núi.
Trên đường , tôi lại gặp đàn rắn.
Nhưng lần này, có lẽ vì lá bùa trên người, đàn rắn không gần, chỉ lặng lẽ đi theo sau, quan sát tôi xa.
Tôi giả vờ như không nhìn , rồi quay về trường.
Trường vẫn chưa học sinh đi học lại.
Ký túc xá này chỉ có một mình tôi.
Tôi nằm giường, chưa được bao lâu đã ngủ mê man.
ngủ say, thì nghe cộc… cộc… ngoài sổ.
Tôi mơ màng mở mắt, thì liền nhìn khuôn của Liễu Thanh Thanh ép chặt lên kính sổ, gương đè vặn vẹo, khóe miệng rách dài gần tới thái dương, trừng trừng nhìn vào bên phòng.
Nhưng có lẽ vì tôi mang theo bùa, nên Liễu Thanh Thanh không thể tôi.
Tôi siết chặt lá bùa, cẩn thận quan sát hiện trạng của .
không nửa người nửa rắn nữa.
Mà giờ đã biến thành một con mãng xà màu xanh lớn, chỉ có khuôn vẫn giữ hình người.
xa nhìn lại, gương người dính lên mãng xà giống như lột rồi dán lên, kinh dị tột cùng.
Khuôn quỷ dị ép sát kính, lặng lẽ kiếm vị trí của tôi.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chấp nhận rằng không tôi, khuôn rời khỏi sổ và biến mất.
Tôi thở phào, định nằm ngủ tiếp.
Nhưng , tôi nghe một tiếng cười khẽ ngay sát tai.
Toàn thân tôi cứng ngắc.
Cúi … Liễu Thanh Thanh thò chăn, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi:
“ rồi~”
Thì … khi Liễu Thanh Thanh ép lên sổ, mồ hôi tay tôi đã lá bùa ướt, khiến nó mất tác dụng.
Và … đã nhìn tôi rồi.
Đuôi rắn quấn chặt eo tôi.
Tôi cảm nhận rõ từng mảng vảy rắn ma sát lên bụng mình, lạnh tê dại.
tưởng lần này chắc chắn khó thoát, thì ký túc xá đập mạnh một tiếng, bật tung .
Triệu Minh xông vào.
Chỉ mới một đêm không gặp, mà Triệu Minh như đã biến thành người khác.
Cậu ta gầy rộc, da vàng như sáp bọc lên bộ xương như một áo không vừa.
Hốc mắt sâu hoắm, nhãn cầu lại lồi ngoài, ánh lên vẻ điên loạn.
“Bùa đâu?”
Triệu Minh dường như không nhìn Liễu Thanh Thanh quấn tôi, chỉ một mực lao đòi bùa.
Tôi liếc sang Liễu Thanh Thanh, cũng không nhìn Triệu Minh, như thể hai bên ở hai thế giới tách biệt.
Tôi nén lại sự bất thường lòng, hỏi Triệu Minh sao không đi đại sư.
Kết quả, cậu ta :
“Đại sư c.h.ế.t rồi.”
Triệu Minh bảo: sau khi tôi rời đi, cậu ta và đại sư đàn rắn bao vây.
Nhiều mức không thể đuổi đi cũng không thể chạy thoát.
tuyệt vọng, Triệu Minh đã một chuyện điên rồ…
“Cậu phóng hỏa?”
Quần áo, đế giày, thậm chí lỗ mũi của Triệu Minh đều dính đầy tro than, cậu ta bật cười điên dại:
“Nếu tao không đốt, sao g.i.ế.c được đám súc sinh chứ?”
Triệu Minh : đại sư già rồi, không chạy kịp khỏi biển lửa… nên đã thiêu c.h.ế.t ngay trận cháy.
Cậu ta đòi bùa để đề phòng đám rắn quay lại .
Tôi cúi nhìn lá bùa rơi cạnh gối.
Tôi do dự không biết có nên Triệu Minh biết lá bùa đã mất tác dụng rồi hay không.
Nếu tôi không , khi cậu ta phát hiện bùa vô dụng, chắc chắn sẽ quay sang tôi tính sổ.
Nhưng nếu thật ngay bây giờ, rất có thể Triệu Minh sẽ không tin và tay với tôi ngay lập tức…
Nhưng Triệu Minh như đã mất hết kiên nhẫn.
Cậu ta giật tung chăn của tôi, định lôi tôi giường để đánh.
Đúng , đuôi rắn của Liễu Thanh Thanh móc tôi, giữ tôi dính chặt lại.
Một người, một quỷ, tuy nhìn không nhau, nhưng đều không chịu buông, cả hai kéo tôi mức tưởng chừng xé đôi…
Đúng , điện thoại tôi reo lên.
Tôi lập tức nhấn nghe, định hét cầu cứu, nhưng dây bên kia lại vang lên giọng của đại sư.
“Triệu Minh c.h.ế.t rồi. Cậu ta đốt lửa đuổi rắn, cuối cùng tự thiêu c.h.ế.t chính mình. Cậu cẩn thận nó…”
Điện thoại tắt phụt.
Triệu Minh giật máy tôi, ném đất đập nát.
Cậu ta dùng một tay bóp cổ rồi nhấc bổng tôi lên, nghiến răng hét:
“BÙA! ĐƯA BÙA ĐÂY!”
Tôi cố gắng đưa lá bùa cậu ta, nhưng Triệu Minh liền tát tôi một , hất văng lá bùa:
“Không phải này!”
Tôi sững người.
Đại sư chỉ tôi một lá bùa duy nhất mà.
Dưới lớp da vàng vọt của Triệu Minh, có thứ gì cựa quậy, nổi lên từng cục như những bọc sắp nổ.
Nhưng cậu ta lại chẳng để ý, chỉ nhìn tôi chằm chằm:
“Tao muốn trứng rắn! trứng mà con đàn bà sinh !!!”
Trước khi nhảy lầu, Liễu Thanh Thanh đã sinh một quả trứng rắn nhà vệ sinh.