Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ trước cũng có người muốn nói giúp Thời Tích Niên, sợ mình trở thành Thời Tích Niên kế tiếp nên chậm rãi cấu kết làm bậy với kẻ bắt nạt. Đánh không lại thì gia nhập.
“Tớ không sợ bọn họ.” Tôi kiên định nói.
Thời Tích Niên nhìn tôi, đôi môi khô khốc tái nhợt giật giật: “Trước bọn họ cũng nói vậy…”
tan học buổi đầu tiên, tôi không nhúc nhích, không làm gì cả. Thời Tích Niên nhìn tôi với vẻ khó hiểu, tôi nở nụ cười cho anh yên tâm: “Thời Tích Niên, tớ sẽ không đi.”
Dường anh không ngờ tôi lại biết tên anh, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Nói đùa, tên này tôi nhớ cả đời, sao có thể quên được chứ?
Tôi chỉ lên vở của anh, nét chữ xinh đẹp: “Nơi này viết tên cậu, tớ thấy mà.”
Thời Tích Niên mấp máy môi, mất tự nhiên đóng vở lại, không nói gì nữa.
Có lẽ vì chủ nhiệm lớp cảnh cáo, Trương Cường không dám làm gì Thời Tích Niên nữa.
Buổi trưa ăn có bàn ăn nhỏ, chúng tôi đều ăn đùi gà và trắng thơm ngào ngạt.
Mà Thời Tích Niên chỉ có ngồi một bên, lấy nửa cái màn thầu bọc bằng giấy da trâu ra khỏi túi xách. Tôi nhìn qua, trên bánh bao đã mọc lông.
Anh không thèm để ý, há miệng ra bắt đầu ăn.
Giống đang ăn món ngon quý giá, đã bao nhiêu ngày chưa ăn mới vậy được?
Chẳng lẽ người mẹ của anh đã đối xử với anh vậy à?
*
Mẹ của Thời Tích Niên đúng là làm nghề bán thân. Bà ấy vừa nhìn đã yêu bố của anh, bố của Thời Tích Niên đào hoa lại nghèo túng. Sau đó, ông ta không chịu nổi mê hoặc đã chạy theo một phú bà, để lại bà ta và Thời Tích Niên mới được sinh ra.
Mẹ Thời Tích Niên đổ mọi tội lỗi lên đầu anh, nhìn anh vừa đánh lại mắng. Vì cuộc sống mưu sinh, bà ấy bất đắc dĩ phải quay về làm công việc trước .
Từ đó, Thời Tích Niên phải gánh vác ̃ng lời mắng chửi thuộc về mẹ, bị người khác xem thường, bị bắt nạt.
Thậm chí ngay cả giáo viên trong trường cũng mặc kệ anh bị bắt nạt. Thời Tích Niên tám tuổi không có chỗ dựa, làm sao phản kháng được.
Tôi nhớ ̃ng lời anh viết trong nhật ký: “Nếu được lựa chọn, mình không muốn đến thế giới này, ̃ng chuyện này mình không thể quyết định được.”
“Sao mẹ lại hận mình vậy?”
Tôi xua đi ký ức, nhìn Thời Tích Niên ăn hổ đói, bàn tay gầy đến mức giống dùng sức có thể bẻ gãy, sắc mặt trắng bệch, quầng mắt xanh tím rõ ràng. Cả người anh trông không hề có tinh thần, anh đang ăn màn thầu mốc meo vì anh muốn sống, vì không ăn sẽ đói.
Tôi hít sâu một hơi lại tỏ vẻ khó xử, chọc vai Thời Tích Niên.
Thời Tích Niên dừng ăn, kinh ngạc nhìn tôi.
“Thời Tích Niên.” Tôi gọi anh.
Thời Tích Niên vốn có đôi mắt rất đẹp, giống thu toàn bộ vũ trụ vào mắt. Song, lúc này ánh sáng trong mắt bị dập tắt, khó hiểu chờ tôi nói tiếp.
“Mẹ tớ không cho tôi lãng phí thức ăn, tớ ăn không hết, cậu có thể ăn giúp không?”
“Nếu không về nhà tôi sẽ bị mắng.”
Tôi ấm ức nhìn anh, ngón tay nắm góc áo anh.
Anh nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Không… Không… Là của cậu, tôi không thể ăn của cậu…”
Anh thì thào, thân thể co rúm theo bản năng, đây là bản năng kháng cự quen thuộc bị đánh.
Tôi mím môi khẽ nói nhỏ: “ tớ ăn không hết, thật sự ăn không hết, xin cậu thương xót ăn giúp tớ. Sau này cậu bảo tớ làm gì tớ đều làm giúp cậu, van xin cậu.”
Thời Tích Niên mềm lòng, trước anh hay mềm lòng, gặp chuyện, chỉ cần người khác năn nỉ mấy lần, nếu chuyện anh có thể làm đều làm giúp.
Làm quét dọn vệ sinh không phải của mình, tham gia trận bóng rổ không ai tham gia, vẽ lên bảng tin.
Sau nghe tôi nói vậy, anh ngước mắt nhìn tôi, yết hầu khẽ động.
Tôi vội đẩy qua, không để anh có cơ hội từ chối.
“Cảm ơn cậu.” Tôi cười nhìn anh, cố ý nói.
Anh dè dặt cầm đũa của tôi, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm mà ăn.
Tôi sợ anh lại nghĩ đến màn thầu mốc meo , vội vàng giấu đi, ném vào thùng rác.
*
Sau đó, ngày nào tôi cũng nhờ mẹ thay đổi món ăn nấu cho tôi, vài món không làm tôi hài lòng, tôi quyết tâm muốn nuôi Thời Tích Niên lúc nhỏ béo hơn một chút.
Điều này biến thành thói quen, một ngày ba bữa đều chia cho Thời Tích Niên một nửa.
Anh không nhịn được mở miệng: “Thật ra… Cậu có thể bảo mẹ làm ít hơn một chút.”
Đùa thế, nếu bớt đi thì sao Thời Tích Niên ăn no được?
Tôi vội lắc đầu: “Mẹ tôi mắt to hơn bụng, đã nói mấy lần bà ấy vẫn không giảm lượng ăn của tôi.”
Thời Tích Niên: “…”
Tôi chống cằm hối thúc anh: “Mau ăn đi.” Ăn no rồi mới có sức, ăn no rồi mới khỏe mạnh, không đến mức suy dinh dưỡng vậy.
Tôi cười vui vẻ, lại có người muốn phá vỡ bầu không ́ bình yên này.