Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Mười phút sau khi rời khỏi xe, tôi nhận được điện thoại từ Tôn An.
Cậu ta lắp bắp giải thích rằng dấu tay trên kính sau xe là do mình và bạn gái mới “ân ái” để lại, chứ không liên quan gì đến Hứa Tri Sơn.
Còn khẩn khoản xin tôi đừng nói với tổng Hứa, hứa hẹn sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần nữa.
Ha.
Xem ra…
Cậu ta thật sự quên mất ai là người đã đưa mình đến vị trí ngày hôm nay rồi.
Tôi không vạch trần lời nói dối ấy.
Không cần thiết.
Vì tôi biết — một khi bản chất đã mục ruỗng, thì chỉ cần chờ ngày chính họ tự sụp đổ.
Gần 12 giờ đêm, Hứa Tri Sơn mới về đến nhà.
Lúc ấy, tôi đang ngồi trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình tivi.
Trên phim, một cô gái đang nói chuyện với bà ngoại:
“Sống với một người, cuối cùng vẫn phải dựa vào phẩm chất ở nơi thấp nhất của họ.
Sống vài chục năm, cái quan trọng không phải là khi họ tốt nhất, mà là khi họ tệ nhất — mình có chịu nổi không.”
Trước kia, tôi chưa từng thấy được đáy của nhân cách Hứa Tri Sơn.
Còn bây giờ thì sao?
Có lẽ… tôi vẫn chưa chạm đến đáy đâu.
Anh ta bước vào, đặt cặp xuống, vừa cởi giày vừa cười dịu dàng:
“Muộn vậy rồi còn chưa ngủ? Em lại xem phim nữa hả?”
Tôi quay đầu nhìn người đàn ông đã bên mình suốt hai mươi ba năm hôn nhân.
Thời gian dường như rất ưu ái với anh ta.
Mái tóc vẫn đen nhánh, nếp chải gọn gàng ngược ra sau — đầy khí chất của một quý ông thành đạt.
Dáng người cao thẳng như cây tùng, bộ vest được cắt may chỉn chu, ôm lấy khí chất điềm đạm, lịch thiệp mà tôi từng yêu say đắm.
Nhưng giờ đây…
Tôi chỉ thấy một lớp mặt nạ trơn tru, được đánh bóng bằng những lời nói dối tinh vi và thói phản bội ngọt ngào.
Anh ta không còn trẻ trung, nhưng lại mang vẻ điềm đạm, chững chạc của người từng trải.
Vẻ ngoài tao nhã, khí chất ung dung —
là do tôi từng chút từng chút một gọt giũa nên.
Tôi đã đi cùng anh ta qua những năm tháng tay trắng dựng nghiệp.
Từ thời gian chật vật, từ giai đoạn chỉ có hai bàn tay trắng, tôi dốc lòng dốc sức
ở bên anh — từ khởi đầu đến thành công.
Thế mà hôm nay, người đàn ông ấy…
lại lén lút phản bội tôi, bên cạnh một người đàn bà khác.
Anh ta cởi áo vest, tùy ý vắt lên thành ghế sofa rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Đôi tay quen thuộc nhẹ nhàng day ấn bả vai bên trái — nơi tôi từng bị thương trong tai nạn mà Tôn An gây ra.
“Còn đau không?”
Anh ta vừa hỏi vừa dịu dàng mỉm cười.
“Nghe bạn nói, bệnh viện chỉnh hình đặc biệt ở New York xếp hạng số một thế giới.
Chờ anh xong đợt công việc này, mình qua đó khám thử, được không?”
“Được.”
Tôi khẽ đáp, rồi bình tĩnh hất tay anh ta khỏi vai mình, động tác nhẹ đến mức như vô tình, nhưng tuyệt nhiên lạnh lẽo.
Anh ta không hề phát hiện ra điều gì bất thường, đứng dậy, nói một cách nhẹ nhõm:
“Anh đi tắm trước nhé. Mai phải đi công tác mấy hôm, chắc khoảng bốn, năm ngày.”
“Đi đâu?”
“Quảng Châu. Bên đó phía nhà cung cấp có chút vấn đề vi phạm hợp đồng, anh phải sang gặp người phụ trách để thương lượng lại.”
Ngữ điệu trôi chảy, sắc mặt bình thường, nội dung kín kẽ đến mức không có một kẽ hở nào để bắt bẻ.
Tôi không đáp.
Chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng người đàn ông từng cùng tôi vượt bão,
giờ lại lặng lẽ quay lưng bước vào căn phòng ngủ mà chúng tôi từng chung chăn gối.
7.
Chờ đến khi tiếng cửa phòng ngủ vang lên, tôi mới rời ghế, bước đến tủ giày nơi Hứa Tri Sơn vừa đặt cặp tài liệu xuống.
Tôi mở túi, lặng lẽ kiểm tra.
Bên trong là một chiếc máy tính bảng dùng xử lý công việc, vài tập tài liệu, hộp đựng danh thiếp và một cuốn sổ ghi chú.
Máy tính bảng có đặt mật mã, tôi không mở được.
Tôi lật xem sổ và tài liệu, không thấy điều gì bất thường.
Ngay lúc tôi định cất lại mọi thứ thì một tờ giấy kẹt trong ngăn phụ của túi khiến tôi chú ý.
Là kết quả xét nghiệm sàng lọc dị tật thai nhi – xét nghiệm Down (tên đầy đủ: “sàng lọc nguy cơ hội chứng Down”).
Trên kết quả ghi rõ: nguy cơ cao, đề nghị tiến hành thêm xét nghiệm chuyên sâu để xác nhận.
Tên thai phụ: Tô Diễm.
Tuổi thai phụ: 26.
Tô Diễm…
Tôi chết sững.
Là… cô ta sao?
Con gái của người giúp việc từng làm ở nhà tôi một thời gian.
Bóng dáng Tô Diễm không tự chủ hiện về trong trí óc — dịu dàng, ngoan ngoãn, đôi mắt lúc nào cũng cụp xuống, như chẳng dám nhìn thẳng ai…
Cô gái ấy có gương mặt xinh xắn, dáng người cân đối hài hòa, thường buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy ngắn xếp ly kiểu Anh, để lộ đôi chân dài trắng trẻo.
Cô rất hay cười, trên người luôn toát ra khí chất trẻ trung tràn đầy sức sống.
Tôi còn nhớ lần đầu cô đến nhà tôi là ba năm trước, khi vừa mới tốt nghiệp đại học, đến thành phố này tìm việc.
Nghe nói muốn sống gần mẹ mình — lúc ấy đang làm người giúp việc cho nhà tôi.
Hôm đó, cô mang theo giỏ trái cây, nói là để cảm ơn vì chúng tôi đã chăm lo cho mẹ cô suốt thời gian qua.
Dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
Tôi mời cô ở lại ăn cơm.
Hứa Tri Sơn khi nhìn thấy cô thì có chút kinh ngạc, còn đùa cợt:
“Vợ này, con gái chị Vương mà lại giống em đến ba phần bốn, ai không biết còn tưởng em mới là mẹ ruột cô bé ấy ấy chứ.”
Thấy Tô Diễm xấu hổ đứng lúng túng một chỗ, tôi khẽ nhéo anh ta một cái, trách anh nhiều lời.
8.
Sau này, Tô Diễm cũng có vài lần quay lại nhà tôi, thường vào tầm sau bữa tối, khoảng bảy tám giờ.
Phần lớn những lần đó tôi và Hứa Tri Sơn đều có mặt ở nhà.
Nhưng cô ấy không bao giờ làm phiền.
Chỉ ngồi một lúc trong phòng của mẹ mình, rồi chào hỏi tử tế trước khi rời đi.
Làn da trắng nõn, ánh mắt cong cong khi cười, váy ngắn xếp ly xinh xắn —
đúng là một dáng hình khiến người ta nhìn qua là thấy sáng bừng cả góc nhà.
Một năm sau, mẹ của cô ấy bất ngờ xin nghỉ việc.
Khi đó tôi mới bị chấn thương vai, tay trái gần như không cử động nổi.
Bà ấy chẳng buồn chờ tôi tìm người thay thế, cũng không cho tôi hai ngày để xoay xở.
Nhà tôi lúc đó chỉ có một người giúp việc ở hẳn, còn người thứ hai là giúp việc theo giờ vào cuối tuần — tôi đã đặc biệt sắp xếp vậy để bà ấy có thời gian nghỉ ngơi.
Thế mà bà ấy lại đột ngột bỏ đi, không một lời báo trước, không chút lưu tình.
Thậm chí còn từ chối nhận tháng lương cuối cùng, nói là để “bù đắp” cho tôi.
Sáng nộp đơn xin nghỉ, chiều đã xách đồ rời khỏi nhà.
Thật lòng mà nói, tôi vừa lạnh lòng, vừa giận đến tột cùng.
Bà ấy đã làm việc cho tôi bảy tám năm, ngoài mức lương bình thường, tôi luôn lì xì hậu hĩnh mỗi dịp Tết.
Năm trước, mẹ bà ấy bị ung thư phổi phải nhập viện.
Vì không đủ tiền, bà ta khóc lóc cả ngày.
Là tôi — chính tôi đã chi toàn bộ chi phí phẫu thuật và điều trị cho mẹ bà ấy.
Lúc đó, bà ấy nắm tay tôi khóc nức nở, nói đời này kiếp này có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp.
Giờ đây, tôi siết chặt tờ kết quả thai sản trong tay.
Chụp lại nó, rồi cẩn thận đặt mọi thứ trở về trong túi xách.
Tôi quay lại sofa, ngồi xuống.
Mở điện thoại, tìm đến tên Tô Diễm trong danh bạ WeChat.
9.
Tôi bấm vào trang cá nhân của Tô Diễm.
Cô ta cài đặt chế độ chỉ hiển thị bài đăng trong vòng ba ngày.
Nhưng chỉ cần một dòng trạng thái duy nhất còn lại, cũng đủ khiến tôi xác nhận —
cái tên trên tờ phiếu siêu âm kia chính là cô ta.
Ảnh chụp:
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu nhạt, bụng hơi nhô lên, đang quỳ gối trước tượng Phật.
Hai bàn tay chắp lại, mắt nhắm hờ, nét mặt bình thản như đang dâng lên điều ước thiêng liêng nhất đời.
Dòng chú thích dưới ảnh:
“Trái tim đầy bất an, trong khoảnh khắc được nụ hôn của anh chạm tới liền trở nên bình lặng.
Em tin Thần linh sẽ mang đến điều may mắn cho chúng ta, đúng không?”
Cơn bão như gào thét trong đầu tôi.
Mọi thứ bên trong tôi —
niềm tin, hôn nhân, ký ức, tình nghĩa —
sụp đổ…
vỡ vụn thành một đống hoang tàn.
10.
Khi tôi quay về phòng ngủ, Hứa Tri Sơn đã say giấc.
Một góc điện thoại lộ ra dưới chiếc gối anh ta nằm.
Tôi nhẹ tay rút ra, định mở xem…
Nhưng mật khẩu đã bị thay đổi.
Tôi không còn mở được nữa.
Tôi cẩn thận đặt lại điện thoại về chỗ cũ, ngồi xuống mép giường, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngủ say, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.
Tôi quen anh ta năm mười tám tuổi, khi còn học ở trường trung cấp.
Năm hai mươi hai, bất chấp sự phản đối từ gia đình, tôi gả cho anh ta — một người đàn ông sinh ra trong gia đình có bốn anh em trai, và anh là con thứ ba.
Anh cả và anh hai đã lấy vợ.
Đến lượt anh, bố mẹ chồng không còn đủ sức để xây nổi một mái nhà cho con út.
May thay, thời ấy học xong trung cấp là được nhà nước phân công việc làm.
Sau kết hôn, hai đứa chúng tôi mỗi người ở ký túc xá sáu người — không đủ không gian riêng, cũng chẳng có một nơi gọi là “nhà”.
Cuối cùng, bố mẹ tôi không đành lòng nhìn con gái chịu khổ.
Sau khi bàn bạc với anh trai tôi, họ quyết định sang tên căn nhà trong thành phố cho vợ chồng tôi, còn bản thân họ thì dọn về lại căn nhà cũ ở thị trấn.
Tôi không đồng ý.
Nhưng anh trai tôi chỉ cười, xoa dịu:
“Anh còn chưa lấy vợ, ở vậy vài năm nữa cũng chẳng sao. Biết đâu sau này anh kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó căn nhà nhỏ này, anh chẳng thèm ngó nữa là!”
Ở cái thời đó, tình thương vô điều kiện mà bố mẹ và anh trai dành cho tôi…
là món quà quý giá nhất mà tôi từng có được.
Cũng là điều khiến tôi đến tận hôm nay — dù đã bị phản bội — vẫn thấy đau, vì tôi đã từng sống vì người đàn ông này bằng cả trái tim.
Hai năm đầu sau khi cưới, cuộc sống của chúng tôi còn tương đối ổn định.
Cho đến năm 2000, doanh nghiệp nhà nước nơi tôi và Hứa Tri Sơn cùng làm việc — cũng như bao xí nghiệp quốc doanh khác — bắt đầu làn sóng sa thải quy mô lớn.
“Cái bát sắt” ngày xưa từng được xem như cơm ăn áo mặc suốt đời, giờ cũng vỡ tan tành.
Chúng tôi không ngoại lệ, rơi vào hàng ngũ của hàng triệu người thất nghiệp, bắt đầu bươn chải vì miếng cơm manh áo.
Từng mở tiệm bán đồ gia dụng, từng ngồi xổm ngoài chợ bán trái cây, từng chen chúc trong sạp nhỏ bán tạp hóa.
Mãi đến khi anh trai tôi — người đã nhiều năm lăn lộn ở các thành phố ven biển —
chỉ cho chúng tôi một con đường sáng.
Anh ấy đề nghị: mở siêu thị.
Đầu những năm 2000, ở thành phố lớn thì siêu thị không còn xa lạ.
Nhưng ở các thị trấn, làng quê thì vẫn phổ biến là những tiệm tạp hóa nhỏ, hàng hóa nghèo nàn, đơn điệu.
Chúng tôi liều mình đem căn nhà đang ở thế chấp ngân hàng vay vốn, mở siêu thị đầu tiên tại một thị trấn đông dân, sức mua cao.
Từ đó, chúng tôi có được “thùng vàng đầu tiên” trong đời.
Đến hiện tại, vợ chồng tôi đã sở hữu chuỗi hàng chục siêu thị, thậm chí còn mở rộng sang hơn mười cửa hàng thực phẩm tươi sống.
Thế nhưng, chỉ vài câu ngắn ngủi này không thể nào kể hết những gian khổ tôi đã nếm trải.
Thời kỳ lập nghiệp ấy, tôi vừa mang thai, vừa sinh con, vừa cho con bú, vừa trông nom gia đình…
Và vẫn cùng anh ta chèo chống giấc mơ làm giàu.
Những nhọc nhằn vụn vặt của cuộc sống cứ thế bám riết không buông, mỏi mệt như cái bóng không thể rũ bỏ.
Người đàn ông trước mắt từng là người tôi gọi là “chồng”, là người đã cùng tôi sát cánh suốt một chặng đường dài.
Chúng tôi từng lội qua bao bùn lầy khốn khó, từng nắm tay nhau dựng nên tất cả những gì có hôm nay.
Tôi đã từng ngây ngốc nghĩ rằng, chúng tôi sẽ nương tựa vào nhau đến tận cuối đời.
Thế nhưng, chính anh ta là người phá vỡ lời hứa ấy trước.
Là người đạp đổ hôn nhân, coi mọi hy sinh của tôi chẳng đáng một xu.
Thậm chí… còn mưu tính đá tôi ra khỏi cuộc đời mà tôi từng dốc cạn trái tim để xây dựng cùng anh ta.
Vậy thì —
Tôi cũng sẽ không vì chút tình cảm hèn mọn còn sót lại mà níu giữ nữa.
Tình đã cạn.
Nợ cũng đến lúc phải tính sòng phẳng.