Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc ấy, cuối cùng Lục Nghiễn cũng lên tiếng, giọng trầm khàn như mang theo chút mệt mỏi:
“Không phải lỗi của em.”
Anh đưa cho Tô Vãn một tờ khăn giấy, ánh mắt rơi vào đuôi mắt hoe đỏ của cô ta—
trong ánh nhìn ấy, thoáng qua một cảm xúc phức tạp mà tôi chưa từng thấy.
Đó là sự pha trộn giữa xót xa, thương hại… và đau lòng.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên hiểu ra.
Anh nhìn Tô Vãn, là đang nhìn thấy hình bóng em gái mình—Lục Dao.
Ba năm trước, em gái ruột của Lục Nghiễn vì không chịu nổi áp lực và bắt nạt chốn công sở, đã nhảy từ tầng cao nhất của công ty xuống.
Đó là vết thương sâu nhất trong lòng anh—một nỗi đau mà cả đời cũng không thể xóa nhòa.
Mà lúc này đây, dáng vẻ tủi thân “bị bắt nạt” của Tô Vãn, không nghi ngờ gì, đã vô tình chạm đúng vào nơi yếu ớt nhất trong tim anh.
Tôi thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ—phải chăng Tô Vãn đã điều tra chuyện đó từ lâu, và cố tình mô phỏng?
Ngay lúc ấy, điện thoại tôi rung lên.
Là báo thức nhắc tôi đi lấy bộ vest đặt may.
Tiếng chuông khiến bên trong hơi xao động, Lục Nghiễn quay đầu—và nhìn thấy tôi đang đứng trước cửa.
Ánh mắt anh lập tức trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày, thậm chí còn mang theo chút khó chịu vì bị quấy rầy.
“Có chuyện gì?”
Tôi che giấu mọi cảm xúc, giơ tập tài liệu trên tay lên.
“Thư ký của anh bảo giờ này anh rảnh.”
Lục Nghiễn liếc nhìn Tô Vãn đang khóc lóc thảm thương, quay sang tôi nói:
“Chờ chút.”
Rồi anh cúi đầu, dịu giọng với Tô Vãn:
“Chiếc váy anh sẽ bảo hãng sửa lại. Em về làm việc trước đi.”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi rõ ràng thấy được trong đôi mắt cụp xuống của Tô Vãn—thoáng hiện lên một tia đắc ý xen lẫn toan tính.
Còn ánh mắt Lục Nghiễn nhìn cô ta… rõ ràng không phải đang nhìn một trợ lý.
Mà là đang nhìn một người đã mất—một người, anh mãi mãi không thể buông xuống.
Hôm sau, Lục Nghiễn dẫn Tô Vãn đến studio của tôi.
Danh nghĩa là… đến xin lỗi.
Tô Vãn mặc một chiếc váy trắng đơn giản, không trang điểm, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, nhìn vào rất biết cách lấy lòng người khác.
Vừa thấy tôi, cô ta lập tức cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Cô Cố, xin lỗi cô… Em không nên mặc váy của cô, càng không nên đeo đôi hoa tai ấy… Mong cô tha thứ cho em.”
Nhìn dáng vẻ đó, ai không biết còn tưởng tôi đã làm gì cô ta ghê gớm lắm.
Tôi chẳng buồn nhìn cô ta, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Lục Nghiễn.
“Lục tổng hôm nay rảnh lắm à?”
Giọng tôi chẳng buồn che giấu sự mỉa mai.
Sắc mặt anh ta khựng lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Cố Đường, Tô Vãn biết sai rồi, em đừng khó xử cô ấy nữa.”
Lại là câu đó.
Anh ta lúc nào cũng cho rằng—tôi là người gây khó dễ cho cô ta.
Giống như năm xưa, những người từng “gây khó dễ” cho em gái anh.
Tôi bật cười lạnh, nâng ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm.
“Lục Nghiễn, có một điều… anh đã lầm to.”
Tôi đặt ly xuống, đáy ly chạm bàn phát ra một tiếng “cốc” sắc lạnh.
“Người tôi ghét, xưa nay chưa từng là cô ta.”
Ánh mắt tôi lúc này mới chuyển hướng về phía Tô Vãn—
nhưng lời lại dành cho anh ta:
“Mà là anh. Anh rõ ràng biết cô ta đang vượt ranh giới, nhưng hết lần này tới lần khác dung túng.”
Không khí lập tức đặc quánh lại, im ắng đến mức nghe rõ tiếng hít thở.
Yết hầu của Lục Nghiễn khẽ động—dường như định nói gì, nhưng lại không thể phản bác.
Đúng lúc ấy, Tô Vãn ngẩng đầu lên—nước mắt lăn dài đúng lúc như thể được tính toán sẵn.
“Cô Cố, Lục tổng… là lỗi của em, tất cả đều do em…”
Cô ta đột ngột cúi đầu thật sâu:
“Em… em sẽ xin nghỉ việc vào ngày mai! Em không muốn gây phiền phức cho hai người nữa!”
Nói xong, cô ta đưa tay che miệng, dáng vẻ đau khổ như thể sắp khóc ngất.
Một chiêu “lùi để tiến” đầy cao tay.
Nếu hôm nay tôi thực sự để cô ta nghỉ việc, thì trong mắt Lục Nghiễn, tôi chẳng khác gì một người đàn bà nhỏ nhen, được đằng chân lân đằng đầu.
Tôi liếc sang thấy rõ sự hoang mang và thương xót vụt lên trong ánh mắt anh ta—
Lòng tôi lạnh hẳn.
Vì giữ cái gọi là “thể diện”, tôi chỉ có thể chọn cách hạ mình.
“Thôi đi.” Tôi mệt mỏi phất tay, giọng nhẹ nhưng lạnh tanh.
“Tôi mệt rồi, hai người đi đi.”
Tôi dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Tô Vãn:
“Cho cô một cơ hội cuối cùng. Đừng để có lần sau.”
Lục Nghiễn dường như thở phào.
Anh ta đưa Tô Vãn rời khỏi studio.
Trong khoảnh khắc họ xoay người, tôi rõ ràng thấy Tô Vãn nhẹ nhàng vương tay… móc lấy tay áo anh ta như vô thức.
Và Lục Nghiễn—không hề gạt ra.
Cảm giác buồn nôn ập tới, khiến tôi gần như nghẹt thở.
Tối đó, hiếm khi Lục Nghiễn về nhà.
Chúng tôi đã ngủ riêng một thời gian.
Không khí trong phòng ngủ ngột ngạt, yên lặng đến mức gượng gạo.
Tôi tắm rửa xong, nằm xuống giường, quay lưng về phía anh.
Trong bóng tối, tôi vẫn cảm nhận rõ luồng khí quen thuộc từ người đàn ông sau lưng—
vừa gần gũi, vừa xa lạ.
“Em có phải quá để bụng không?”
Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng, giọng vang lên trong đêm như xé tan sự im lặng.
Tôi nhắm mắt, không trả lời.
“Cô ấy… chỉ là một cô gái mới đi làm, tính tình đơn thuần, không có ác ý.”
Anh ta bổ sung, như đang bào chữa thay cho cô ta—
hay đúng hơn là đang tự thuyết phục chính mình.
Đơn thuần? Không ác ý?
Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Một cô gái đơn thuần…
Liệu có thể khéo léo đến mức lợi dụng chính xác lòng thương hại của cấp trên,
từng bước, từng bước chiếm lấy vị trí của vợ anh ta?
Tôi từ từ xoay người, đối diện ánh mắt anh giữa màn đêm yên tĩnh.
“Lục Nghiễn, em hỏi anh một câu.”
“Nếu em và trợ lý nam của mình mặc đồ đôi, đeo trang sức anh ta tặng… anh sẽ không bận tâm sao?”
Giọng tôi nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Nhưng từng chữ như lưỡi dao bén ngót, cắt thẳng vào lớp vỏ bọc giả tạo của cái gọi là “hòa khí”.
Lục Nghiễn im lặng.
Một sự im lặng kéo dài đến đáng sợ, như thể tất cả không khí trong phòng đều bị hút cạn.
Anh không trả lời được.
Bởi vì anh biết—nếu là anh, anh sẽ để bụng, anh sẽ nổi điên.
Vấn đề giữa chúng tôi, từ đầu đến cuối, chưa từng là “Tô Vãn”.
Mà là việc chúng tôi đã không còn chung một định nghĩa về ranh giới.
Trong mắt anh, tất cả chỉ là vì công việc—là tôi đang làm quá mọi chuyện.
Còn trong mắt tôi, đó là giới hạn, là nguyên tắc, là tối thiểu của một cuộc hôn nhân nên có – tôn trọng.
Cuối cùng, anh không nói gì, chỉ xoay người, quay lưng về phía tôi.
Chúng tôi nằm trên cùng một chiếc giường,
nhưng khoảng cách giữa hai người… như một vực thẳm không thể nào lấp đầy.
Đêm đó, tôi mở mắt nhìn trần nhà cho đến tận sáng.
Trong cơn mơ màng chập chờn, tôi thấy anh cầm điện thoại lên, ánh sáng từ màn hình chiếu lên nửa khuôn mặt anh.
Tôi nghiêng mắt liếc nhìn—
Khung chat được ghim trên đầu, người anh nhắn gần nhất…
Là “Tô Vãn”.
Trái tim tôi, ngay khoảnh khắc đó—rơi thẳng xuống đáy.
Sáng hôm sau, anh xuống nhà.
Bữa sáng tôi chuẩn bị cho anh—đã nguội ngắt.
Tôi không nói gì, chỉ nhắn tin cho Tiểu Lâm:
“Chuyển Tô Vãn xuống kho làm việc. Càng xa càng tốt.”
Mắt không thấy, tim bớt đau.
Danh nghĩa là “làm quen tài liệu thương hiệu”,
thực chất—là tôi đang gạt cô ta ra khỏi vòng quay trung tâm.
Tôi gửi tin nhắn cho Tiểu Lâm:
【Cực cho cậu rồi, mang cho cô ta một thùng cà phê, để tỉnh táo một chút.】
Chỉ là một lời hỏi han xã giao,
không ngờ lại trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly hôn nhân của tôi.
Chiều hôm đó là lịch định kỳ mỗi tuần Lục Nghiễn xuống kho kiểm tra.
Tiểu Lâm nói, Tô Vãn từ khi bị điều đi, đã âm thầm nắm rõ toàn bộ lịch trình của anh ta.
Sau đó… vở kịch chính thức bắt đầu.