Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi đó tôi đang ăn sáng, bàn ăn dài hình chữ nhật, bình thường tôi luôn ngồi cạnh Cố Hoài. Nhưng lần này vừa thấy ông ta cũng ở đó, tôi hừ lạnh, bảo quản gia dọn phần của tôi ra xa nhất có thể.
“Cô ấy ra nước ngoài thì liên quan gì đến cậu?”
“Con…” – Cố Phương Niên nghẹn một hồi, cụp mắt xuống. “Con không muốn cô ấy đi.”
Tôi cười lạnh vài tiếng. Dạo gần đây cậu ta vướng vào mớ kiện tụng. Tôi đã dặn trước Cố Hoài lần này không được giúp, còn bảo ông ấy rút luôn vốn khỏi công ty con.
Xem ra Cố Phương Niên vẫn chưa chật vật đủ, còn rảnh rỗi dây dưa với Tống Noãn?
Cậu ta biết giờ tôi và Tống Noãn thân thiết nên sáng sớm chạy tới nhà cũ tìm tôi, chẳng qua là muốn nhờ tôi giữ cô ấy lại.
Tôi tức đến bật cười: “Cậu có mặt mũi không đấy? Cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu à?”
“Mẹ! Con thực sự biết sai rồi! Chuyện với Chu Diêu Diêu con đã dứt khoát xong xuôi hết rồi, mẹ giúp con lần này đi…”
Cố Phương Niên nghẹn ngào: “Không có Tống Noãn, con thật sự không sống nổi…”
Cố Hoài ngồi bên cạnh có vẻ hơi mềm lòng, định nói gì đó. Tôi liếc ông ta một cái, ánh mắt sắc như dao.
“Sống không nổi thì chết đi. Biết đâu hôm tang lễ cậu, cô ấy sẽ tới viếng.”
Tôi đang cáu nên nói chuyện cũng khó nghe.
Cố Phương Niên tròn mắt nhìn tôi, giọng run run: “…Mẹ, con vẫn là con trai mẹ mà?”
“Con là đứa con duy nhất của mẹ, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố!”
“Sao mẹ lại đối xử với con như vậy?!”
“Chát!” – tôi đập tay xuống bàn.
Cố Phương Niên theo phản xạ lùi một bước, tay ôm má.
“Ai nói cậu là con duy nhất của tôi?”
Miệng Cố Phương Niên há ra một chút, lập tức liếc sang Cố Hoài: “Mẹ… mẹ có con riêng à?”
Cố Hoài cũng ngừng hẳn động tác, nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.
Tôi nhân lúc cậu ta chưa phản ứng kịp lại giáng thêm một bạt tai.
“Cút! Đồ nghiệt chủng! Cậu nghĩ mẹ cậu là cái dạng người đó hả?!”
“Biết vậy thì tôi thà sinh ra miếng thịt heo còn hơn! Mai mốt tôi với ba cậu làm lại đứa mới luôn cho rồi!”
Cố Hoài lúc này mặt mày cứng đờ, đôi đũa trong tay rơi xuống đất.
Tôi cực kỳ bất mãn với thái độ của ông ta: “Ông không bằng lòng hả?”
Nhìn Cố Hoài như muốn nói gì nhưng lại thôi, tôi liền giơ tay định tát tiếp.
Ông ấy run môi, cúi đầu thật sâu: “…Được, sinh thì bao sinh.”
15
Tôi chịu hết nổi rồi!
Cố Hoài nằm kế bên tôi, lăn qua lộn lại lạo xạo suốt, làm tôi không tài nào ngủ được.
Tôi vớ cái gối ném thẳng vào ông ta: “Không ngủ được thì cút ra ngoài!”
Cố Hoài cầm lấy gối, lên tiếng: “A Vân, anh muốn nói với em chuyện… đứa bé…”
Tôi lập tức tưởng ông ta lại muốn cầu xin thay cho Cố Phương Niên.
“Không có gì để nói! Đúng là đàn ông luôn đồng cảm với đàn ông! Cố Phương Niên đối xử với Tống Noãn thế nào ông không biết sao? Ông còn dám mong hai đứa nó quay lại à?! Con trai ông là mạng người, chứ Tống Noãn nợ nần gì nhà họ Cố chắc?!”
Tôi mắng như tát nước. Cố Hoài im lặng một lúc mới lên tiếng: “Không phải Tiểu Niên… là chuyện sáng nay em nói đấy. Em… em muốn có thêm một đứa con.”
“….”
Cái chuyện tôi nói lúc đó là buột miệng nói xằng thôi mà. Chứ tôi đây, sắp mãn kinh tới nơi rồi, đẻ cái đầu ấy.
“Nếu em thực sự muốn, mình có thể đi nhận con nuôi… Nếu em không ưa Tiểu Niên thì coi như không nhận nó nữa cũng được.”
Cố Hoài nói giọng rõ là gượng ép.
Tôi cáu: “Ông nói kiểu đó là có ý gì? Chê tôi già, không còn sắc, không muốn sinh với tôi nữa?”
“Không phải ý đó!” – Cố Hoài vội vã. “Trước hết, chuyện sinh con, em đã từng trải qua rồi. Từ khi mang thai tới lúc sinh nở rồi cả thời gian hồi phục sau sinh, mỗi giai đoạn đều rất vất vả. Huống chi… chúng ta cũng đâu còn trẻ, mang thai ở tuổi này nguy cơ rất cao…”
Cố Hoài nói lảm nhảm khiến tôi bắt đầu buồn ngủ.
Tôi kéo chăn trùm kín đầu: “Được rồi được rồi, biết ông già rồi, yếu rồi, không sinh được, được chưa.”
Cố Hoài lớn hơn tôi hai tuổi, tuy đã ngoài 40 nhưng rất kỉ luật, thường xuyên tập thể dục nên vẫn còn phong độ.
Ông ấy có sinh được hay không, tôi thừa biết. Chẳng qua tôi lười nghe lải nhải nên cố tình nói thế để chặn họng.
Thế mà sau câu đó lại là một khoảng lặng kỳ lạ. Cố Hoài không hề phản bác lại.
Tôi chui đầu ra khỏi chăn, thấy ông ấy đang lặng lẽ nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì.
Năm tháng trôi qua, nhìn gương mặt này – gương mặt đã cùng tôi đi qua hơn nửa đời người.
Thời gian ưu ái ông ấy, trên mặt gần như không có nếp nhăn, thỉnh thoảng khiến tôi ảo giác rằng – chỉ có mình tôi đang già đi.
Ông ấy đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi: “…Ừ, anh đúng là không sinh được nữa.”
“Nhưng nếu em còn mong muốn điều gì khác, anh sẽ bù đắp gấp đôi cho em.”
“Nên… đừng vì chuyện đó mà ly hôn với anh, được không?”
Tôi ngớ người: “Không sinh được… là sao?”
Cố Hoài cụp mắt xuống: “…Anh đã triệt sản rồi, A Vân.”
16
Khi sinh Cố Phương Niên, tôi đã bị khó sinh.
Hơn mười tiếng nằm trong bệnh viện, đúng là sống không bằng chết.
Mà Cố Hoài – chồng tôi khi ấy – lại không một lần xuất hiện.
Thậm chí ông còn chẳng có mặt ở Hải Thành, đang đi công tác tận đâu đâu.
Khi đó tôi cũng chẳng buồn giả vờ nữa, chửi thề om sòm đủ các thể loại. Nhưng nhiều nhất vẫn là vừa khóc vừa gào: “Tôi hận anh! Cố Hoài, anh đúng là đáng ghét!”
“Nếu còn thích anh nữa thì tôi không mang họ Phương!”
Nhưng khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là Cố Hoài.
Ông nằm ngủ bên mép giường tôi, quầng mắt thâm sì, nhíu chặt chân mày, tay vẫn nắm lấy tay tôi.
Tôi thấy ông vụng về bế lấy đứa trẻ mới sinh – Cố Phương Niên – khuôn mặt lộ vẻ hoang mang, hoàn toàn không ăn nhập gì với sự điềm tĩnh thường ngày của ông.
Tôi thấy thang máy hỏng, ông lặng lẽ cõng tôi đi bộ từ tầng 13 xuống, trán đầm đìa mồ hôi, không nói một lời.
Tôi lại hèn nhát mà yêu ông thêm một lần nữa.
“Lúc đó anh không về được… thật sự là bất đắc dĩ.” – Cố Hoài nói.
Vừa hay hôm ấy gặp trúng trận bão tuyết hiếm có trong cả thế kỷ. Máy bay ngừng bay, tàu cao tốc dừng chạy, nhiều tuyến đường cao tốc bị phong tỏa.
Theo lời ông kể, lúc đó ông phải đi vòng từ xe buýt, xe tải, thậm chí còn ngồi ké một đoạn xe bò mới về được đến Hải Thành.
Nhưng khi ông về tới nơi, tôi đã sinh xong rồi.
Tôi ngẩn người. Chuyện này, Cố Hoài chưa từng kể cho tôi biết.
Vì nơi ông đi công tác chính là thành phố mà chị gái tôi sống sau khi kết hôn.
Tôi luôn nghĩ, ông không về là vì không muốn về.
“Là lỗi của anh!” – tôi trách móc. “Em đã nhắc anh rõ ràng rồi mà, rằng sắp đến ngày sinh!”
“Nếu anh không đi công tác thì đã không xảy ra chuyện gì!”
“Cố Hoài, lúc đó em suýt nữa đã chết đấy!”
Cố Hoài mím môi: “Anh biết.”
“Vì vậy anh đã thề sẽ không để chuyện đó tái diễn.”
“Chuyện sinh nở với em là một gánh nặng quá lớn, anh không muốn em phải đối mặt với rủi ro thêm lần nữa.”
Thế giới này dường như cũng vận hành theo một quy luật nào đó.
Giống như trong nguyên tác, Tống Noãn từng giả chết để trốn thoát, Cố Phương Niên tưởng rằng mình đã vĩnh viễn mất cô, từ đó mới học được cách yêu.
Cố Hoài có lẽ cũng như vậy.