Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ánh mắt muốn nói lại thôi của ta, hắn ho khẽ hai tiếng, hạ giọng hỏi: “Phu có có lời muốn nói với ta?”
Ta gật đầu, lấy giấy bút tới, ngay trước mặt hắn viết cho hắn xem:
“Hôm qua vào thời khắc nguy cấp nhường , phu quân lại tin tưởng ta như vậy. Trong lòng ta vô cùng cảm động, không có báo đáp…”
Cảnh Hành bỗng bật .
“Vậy thì đợi ta khỏi hẳn đi.”
Hắn nheo nheo mắt, khóe môi cong lên, làm nốt ruồi bên má càng thêm xinh đẹp: “Phu , sẽ có lúc nàng báo đáp thôi.”
6
Cảnh Hành nói được làm được. Đợi sau khi dư độc tiêu tan, quả bắt ta “báo đáp” hắn một trận ra trò.
Trong thời gian này, Đường lại phái người tới, nói là đích mẫu nhớ thương con gái, rất muốn gặp ta, đều bị Cảnh Hành lấy cớ ta thân thể không khỏe từ chối khéo.
Trong lòng ta biết tỏng, bọn họ tới hỏi tiến độ hạ độc.
Tiếc là lọ t.h.u.ố.c độc bị A tịch thu làm tang chứng rồi, ta còn hạ độc cái được .
Ban , lúc Cảnh Hành ra ngoài làm việc, ta đi dạo loanh quanh trong , lơ đễnh nào lại dạo tới phòng bếp nhỏ.
Ngửi mùi hoa quế thanh ngọt tràn ngập căn phòng, ta hít hít hai cái, liền có một tiểu đầu lanh lợi bưng một đĩa đưa tới: “Bánh mật hoa quế ra lò, Vương phi nếm thử tay nghề của đi ạ.”
ta thích ăn, tiểu đầu bưng cả một lồng tới cho ta, còn mình dùng khăn lót tay, đi theo sau ta:
“Nóng lắm, bưng về phòng cho Vương phi.”
Ai ngờ, vừa bước vào cửa viện, Tú Nhi hốt hoảng đón đầu: “Vương phi đi đâu vậy?”
Thần sắc ta thu lại, rũ mắt nàng ta.
Tú Nhi dường như phản ứng lại sự thất thố của mình, khựng lại rồi thấp giọng nói:
“Trong Vương phi đi đâu được, là…nếu không có việc thì xin Vương phi đừng lại gần thư phòng của Vương gia. Nơi đó có trọng binh canh gác, những kẻ đó không nói tình người, sợ sẽ làm Vương phi bị thương.”
Thư phòng?
Ta nhướng mày, đi thẳng vào trong phòng, viết chữ cho nàng ta:
“Ta chẳng qua là đói bụng, đi tới phòng bếp nhỏ kiếm đồ ăn thôi, ngươi không cần căng thẳng như vậy.”
“ là lo lắng cho Vương phi thôi ạ.”
Ta không thèm ý tới nàng ta , quay sang viết chữ hỏi tiểu đầu phía sau: “Ngươi tên là ?”
“Bẩm Vương phi, là Tiểu Uyển.”
Ta có bất ngờ: “Ngươi biết chữ?”
“Cha của là tú tài, trước khi vào từng dạy nhận mặt một ít chữ.”
Tú Nhi nắm một nắm hạt dưa vàng đưa cho nàng : “Được rồi, ngươi về làm việc của mình đi. Đây là Vương phi thưởng cho ngươi.”
Sau hôm đó, ta bắt đầu thường xuyên tới phòng bếp nhỏ tìm Tiểu Uyển.
Trù nghệ của nàng vô cùng xuất sắc, biết làm rất nhiều loại điểm tâm, còn biết hầm giò heo mềm nhừ cho ta ăn.
Tính tình cực tốt, sau khi thân quen rồi, luôn lải nhải nói với ta rất nhiều chuyện.
Có lẽ do ta suốt tới phòng bếp nhỏ tìm Tiểu Uyển, một lần là ở hết nửa nên ngay cả Cảnh Hành biết chuyện này.
Đêm xuống, khi mây mưa vừa dứt, hắn lau mồ hôi trên trán ta, bỗng nói:
“Nghe nói Yến Yến gần đây rất thân thiết với một đầu ở phòng bếp nhỏ. Sao , nó làm Yến Yến vui vẻ lắm à?”
Ta cố chống cánh tay đau nhức, viết chữ hỏi hắn: “Phu quân chẳng lẽ đến dấm của một đầu muốn ăn?”
Hắn liếc mắt qua, bỗng vùi mặt vào vai ta, khẽ hai tiếng:
“Yến Yến biết tính ta hay ghen, sao còn không biết đường tránh đi một ?”
Ta: “…”
Ta là trêu chọc thôi ! Sao hắn có thể sảng khoái thừa nhận như hả??
Giây lát sau, Cảnh Hành thu lại nụ , nâng tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mắt ta:
“Phu , tâm của ta nhỏ lắm, hiện giờ chứa được một mình nàng. … nếu phu cứ người khác, ta sẽ đau lòng đấy.”
Trong giọng nói của hắn vẫn còn vương vài phần lười biếng sau cuộc hoan ái, nói đến cuối, lại vô cớ toát ra vài phần sắc bén x.é to.ạc màn sương.
Nếu không ta kịp thời nhớ ra hiện giờ mình giả mạo thân phận của ai, thì suýt tin cái sự chiếm hữu hắn diễn là thật.
Haizz. Ta thầm than trong lòng.
Nếu ngươi thật sự hận Đường Thính Nguyệt như vậy, chi bằng trực tiếp sai người g.i.ế.c quách ả ta đi, một đao cho thống khoái.
Cứ như bây giờ, người bị hành hạ là ta .
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Cảnh Hành chịu đại phát từ bi buông tha cho ta.
Mấy sau đó, ta mệt muốn c.h.ế.t, thật sự không còn sức đâu tới phòng bếp nhỏ tìm Tiểu Uyển .
Cho đến chập tối hôm .
Ta muốn ăn một bát hoành thánh trứng cua, bèn đặt sách xuống mình đi tới phòng bếp nhỏ tìm Tiểu Uyển.
khi đi ngang qua thư phòng của Cảnh Hành, bỗng nghe tiếng khóc lóc t.h.ả.m thiết quen thuộc vọng ra từ bên trong.
Bước chân ta khựng lại, đổi hướng, lại bị hai gã hộ vệ đeo kiếm chặn lại ở cửa.
Mặt bọn họ lạnh tanh nói: “Vương gia xử lý việc quan trọng, mời Vương phi về cho, chớ bị thương…”
Ta coi như không nghe , xách váy mình đi thẳng vào trong, đụng ngay Tú Nhi đi ra.
Nàng ta lắp bắp kêu một tiếng: “Vương phi.”
Lại không dám nói tiếp .
Bởi vì cần đi thêm năm bước sẽ dưới màn đêm một bóng hình mảnh mai nằm trên nền đá xanh dường như không còn sự sống nào kia chính là Tiểu Uyển.
người đứng trên bậc đá trước mặt nàng , tay cầm trường kiếm đẫm máu, khóe môi nhếch lên nụ nhàn nhạt đáy mắt lại lạnh lẽo thấu xương kia, là… Cảnh Hành.
7
“Khi vào ngươi học gia quy rồi. Bất luận nào không cho phép người ngoài đi vào thư phòng của bổn vương, chiếc hộp kia lại càng là thứ chạm vào thì c.h.ế.t.”
Hắn mỉm như nói chuyện phiếm: “Nay ngươi phạm gia quy, bổn vương thương ngươi tuổi còn nhỏ, cho ngươi một cái c.h.ế.t thống khoái, ngươi có dị nghị không?”
Đương là không.
Người c.h.ế.t thì làm còn có dị nghị.
Có lẽ động tĩnh ngoài cửa gây chú ý, Cảnh Hành về phía bên này.
Hắn đứng trong ráng chiều buông xuống, khi ánh mắt rơi trên mặt ta, màn đêm nơi chân trời vừa khéo nuốt chửng tia nắng vàng cam cuối cùng.
Đôi mắt đêm qua còn triền miên đa tình , giờ đây lại bình tĩnh không gợn sóng tựa như hồ băng đông. trớ trêu thay lại có một tia tình ý lưu luyến, len lỏi ra từ khe nứt trên mặt hồ.
“Yến Yến.” Hắn gọi tên ta, “Lại đây, tới bên cạnh ta.”
Trên người ta mặc bộ y phục may mấy hôm trước. Vạt váy rất dài, thêu những đóa hoa màu đỏ thắm rườm rà, gần như quét đất.
Khi từng bước đi về phía Cảnh Hành, vạt váy ta lướt qua vũng m.á.u trên mặt đất, màu đỏ tươi men theo thớ vải thấm lên trên.
Cảnh Hành cứ như không vậy.
Hắn nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng dỗ dành ta: “ đầu này phá hỏng quy tắc. Ta g.i.ế.c ả, phu có bị dọa sợ không?”
Ta theo bản năng muốn lắc đầu, nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, lại gật gật đầu.
“Trong phòng bếp nhỏ khắc sẽ có đầu thay nó. Phu thích kiểu người nào, cứ mình đi chọn là được.”