Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiểu thư cùng cô gia vô cùng ân ái.
Chẩn ra có thai sau đó, nàng thương xót tướng công.
Liền đem ta tặng cho hắn làm nha hoàn sưởi giường.
Vài tháng sau, tiểu thư hạ sinh một cặp long phụng thai.
Cô gia không nỡ phụ tấm chân tình của tiểu thư, dứt khoát lấy oán trả ơn, xử tử ta.
Về sau, hai người vẫn mực ân ái, trở thành một đoạn giai thoại trong Kinh thành.
Nhưng khi ta chết, đã mang thai được hai tháng.
Đến lúc mở mắt lần nữa, ta trở về thời điểm tiểu thư sắp đem ta tặng cho cô gia.
Đời này, ta trực tiếp bò lên giường phụ thân hắn.
Quay người một cái, ta trở thành mẹ chồng!
1
Giống hệt đời trước.
Vào dịp cuối năm, tiểu thư được thái y chẩn ra là có thai.
Cô gia vội vã quay về.
Nhưng khi đi ngang qua ta, ánh mắt hắn khựng lại chốc lát.
Ánh mắt ấy dính chặt, khiến người ta khó chịu.
Không lâu sau đó, trong phòng truyền ra tiếng làm nũng của tiểu thư, cùng giọng dỗ dành nhẹ nhàng của cô gia.
Từ xa nghe, thật đúng là ân ái không kể xiết.
Cô gia đi rồi.
Nha hoàn thân tín bên cạnh tiểu thư là Hồng Diệp bắt đầu phun nước miếng mắng:
“Phì, cái dạng cô nương nhà tử tế nào lại ưỡn ngực đến nỗi y phục sắp rách toạc, thêm cái thân hình với bộ dạng kia, kỹ nữ lầu xanh sợ còn chưa quyến rũ bằng, đúng là chẳng phải hạng tốt lành gì, tiểu thư giữ con hồ ly tinh Xuân Đào kia làm gì?”
Trong phòng, tiểu thư thở dài: “Không được nói bậy.”
Chẳng mấy chốc, tiểu thư gọi ta vào phòng.
Ta cúi đầu quỳ trên đất.
Tiểu thư nhìn ta một hồi lâu, mới mỉm cười cất tiếng: “Xuân Đào, ngươi thật có phúc khí.”
Cái phúc khí này, ta không dám nhận thêm lần nữa.
Đời trước, sau khi tiểu thư nói xong câu ấy chưa được mấy ngày.
Cô gia đã lôi ta vào phòng, cưỡng bức ta.
Từ đó về sau, mỗi lần hắn đến viện của tiểu thư, đều gọi ta đi sưởi giường.
Ta chẳng nói được là cam tâm hay không.
Phu nhân nuôi ta bên cạnh tiểu thư từ nhỏ, rồi cho theo làm của hồi môn.
Chính là để sau này, khi tiểu thư có mang, ta sẽ làm người hầu hạ cho cô gia.
Ta thân phận nha hoàn, căn bản không có quyền lựa chọn.
Nhưng ngay trước ngày tiểu thư lâm bồn.
Đại phu chẩn đoán ta mang thai hai tháng.
Cuộc sống của ta đột nhiên có hy vọng.
Ta nghĩ, nửa đời còn lại, mình sẽ hầu hạ cô gia và tiểu thư cho tốt.
Dưỡng đứa trẻ khôn lớn, cũng coi như không sống uổng.
Khi cô gia đến tìm ta, lòng ta rộn ràng vui sướng, chuẩn bị báo cho hắn tin vui này.
Còn chưa kịp mở miệng, đã bị tên hầu bên cạnh cô gia ấn xuống nước.
Lúc vùng vẫy, ta nhìn thấy sát ý trong mắt cô gia, cùng vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn.
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Phu nhân một lòng một dạ với ta, ta không thể giữ ngươi lại, để phu nhân đau lòng.”
Cảm giác chết đuối quá khó chịu.
Đời này ta quyết không muốn nếm trải lần thứ hai.
2
Sau khi tiểu thư mang thai, cô gia ngày nào cũng đến thăm nàng.
Nhưng mỗi lần đến, ánh mắt hắn đều lưu luyến trên người ta.
Có khi là trên gương mặt.
Có khi là trên bộ ngực.
Có khi lại dừng ở vòng eo.
Ánh mắt ấy khiến lòng ta run rẩy.
Nhìn qua cũng biết, hắn rất hài lòng với dung mạo và thân hình của ta.
Mỗi lần như vậy, nha hoàn Hồng Diệp bên cạnh tiểu thư, đều trừng mắt nhìn ta một cách hung dữ.
Đợi cô gia đi rồi, lại khạc nhổ một tiếng, mắng ta là hồ ly tinh.
Tiểu thư thoạt nhìn vẫn mỉm cười hiền thục, nhưng trong mắt lại có vẻ lạnh lẽo.
Đời trước ta thật ngốc nghếch, cứ ngỡ tiểu thư quả nhiên hiền đức, không để bụng việc ta tồn tại.
Nụ cười che giấu kia, rõ ràng ánh lên sát ý lồ lộ.
Không thể tiếp tục thế này.
Qua hai ngày nữa, cô gia sẽ kéo ta vào phòng.
Nhưng phận nha hoàn, khế bán thân của ta vẫn nằm trong tay tiểu thư.
Muốn thoát cảnh bị khống chế, quả thực khó khăn.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến giọng vui mừng của tên hầu:
“Thiếu phu nhân, Trấn Quốc Công đánh thắng trận, ngày mai sẽ về kinh!”
Tiểu thư lập tức vui mừng: “Người đâu, ban thưởng!”
Ta nắm chặt tay, đột nhiên nghĩ ra một ý.
Trấn Quốc Công chính là phụ thân của cô gia.
Nay người mới hơn ba mươi hai tuổi.
Chưa từng nạp thê, hậu viện không lấy một ai.
Nếu được làm người của lão nhân gia, sẽ không còn ai gây khó dễ cho ta nữa.
Dù là tiểu thư hay cô gia, cũng không vượt mặt được Quốc Công gia.
Huống hồ, cô gia vốn chẳng phải con ruột của ngài.
Phụ thân hắn khi xưa từng làm thuộc hạ của Quốc Công gia.
Cùng ngài chinh chiến nhiều năm, chẳng may bỏ mình.
Mẫu thân hắn hay tin không gắng gượng nổi, cũng qua đời theo.
Khi ấy cô gia chỉ là đứa trẻ vài tuổi, không người chăm lo.
Quốc Công gia dứt khoát đón hắn vào phủ, nhận làm nghĩa tử.
Bấy lâu nay, trong phủ Quốc Công chỉ có một mình hắn là thiếu gia.
3
Tiểu thư nghe tin Quốc Công gia sắp về, hết sức phấn khởi.
Nàng vô cùng kính trọng vị cha chồng này.
Sáng sớm hôm sau, liền bảo Hồng Diệp chải chuốt cho mình.
Hồng Diệp ở bên vui vẻ thưa: “Tiểu thư, nay người đã có thai, Quốc Công gia biết ắt sẽ vô cùng mừng rỡ. Đợi người sinh ra đứa cháu đích tôn mập mạp, có khi ngài sẽ vào cung xin chỉ, phong cô gia làm Thế tử. Ngày sau người chính là Thế tử phu nhân, vạn phần tôn quý!”
Tiểu thư cười càng rạng rỡ, nhẹ nhàng vuốt bụng, nét mặt đầy mong chờ.
Ta đứng một bên, cúi đầu không nói.
Đáng tiếc, chắc hẳn nàng sẽ thất vọng.
Đời trước, hôm Quốc Công gia trở về, ngài đã vào cung dự yến.
Tiểu thư chờ đến tối mịt vẫn chẳng thấy ngài trở về phủ.
Nhưng điều này lại thuận lợi cho ta.
Tiểu thư không ưa gương mặt ta, chẳng bao lâu sai ta lui khỏi viện.
Ta cũng trở về chỗ ở, lấy ra số bạc tích cóp bấy năm.
Âm thầm lo liệu mọi bề.
Rốt cuộc tra được lộ trình Quốc Công gia trở về.
4
Khi trời sập tối.
Ta xách theo một ngọn đèn đứng đợi trên con đường Quốc Công gia nhất định sẽ đi qua để về phủ.
Bộ y phục trên người rất mỏng manh.
Cơn gió thổi qua, khiến thân thể ta rét run lập cập.
Trong lòng cũng bắt đầu lo sợ.
Quốc Công gia thân mang địa vị cao, nghe đồn không ít danh môn khuê tú trong Kinh đều muốn được gả cho ngài, càng có kẻ tìm cách leo lên giường ngài.
Có điều, ngài không gần nữ sắc.
Những kẻ trèo giường ấy, toàn bị đánh roi, rồi cho người bán ra ngoài làm nô.
Chuyện tương tự lặp đi lặp lại, lâu dần bọn nha hoàn trong phủ không ai dám có dã tâm ấy nữa.
Càng nghĩ ta càng sợ.