Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Dù có liều mạng này, tôi cũng phải bảo vệ được 10.000 tệ đó.
Người nhà họ Lâm chẳng ai trông cậy được, không có tiền thì tôi không thể đi học.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm.
Nhưng tôi không ngờ, việc mình bị bắt không liên quan gì đến chuyện trộm tiền của Tiền Lão Hổ.
Cảnh sát không nhắc tới tiền mà chỉ liên tục dụ tôi thừa nhận đã tham gia mại dâm trong vũ trường.
“Thật tội nghiệp, nhìn em ngoan ngoãn như thế sao lại vào đồn công an thế này?”
“Đừng sợ! Em vẫn là trẻ vị thành niên, kể cả có tội cũng không bị ngồi tù đâu.”
“Em chỉ cần nói rõ em đã quan hệ với ai, quá trình ra sao, để bọn anh ghi lại rồi em được về.”
Tưởng tôi là đồ ngu chắc?
Tội danh thế này sao có thể bừa bãi nhận?
“Tôi chỉ là nhân viên phục vụ ở vũ trường, chỉ quét dọn và rót rượu.”
Họ hỏi đi hỏi lại, tôi chỉ nói đúng một câu.
Những thứ khác, tôi câm như hến.
Hỏi mãi không được gì, họ quay sang dọa nạt.
“Khai thật thì được khoan hồng, chống cự thì bị xử nặng. Chúng tôi đang cho em cơ hội đấy. Nếu em không khai ai đã mua dâm, đến lúc điều tra ra được thì em sẽ bị phạt tù đấy!”
Tôi mỉm cười: “Nếu tôi nói người đó là Trương Đại Nghĩa, các anh có tin không?”
“ Con bé khốn, nói bậy bạ gì đấy!”
Cảnh sát tức tối bỏ đi báo với Trương Đại Nghĩa.
Ở địa bàn của mình, Trương Đại Nghĩa đâu có khách sáo.
“Bốp!”
Vừa đến, ông ta đã giáng cho tôi một bạt tai vào má trái.
Tôi xoay mặt, chìa má phải ra: “Đánh mạnh chút đi! Tốt nhất đánh bầm dập vào. Chỉ cần chưa chết, tôi ra ngoài sẽ nói mấy người ép cung đánh người.”
12
Không phải đang trong thời kỳ truy quét tội phạm à?
Nếu có thể kéo cả một trưởng đồn công an như Trương Đại Nghĩa xuống bùn, tôi nghĩ cũng đáng lắm chứ.
Cánh tay Trương Đại Nghĩa giơ lên, cuối cùng vẫn bất lực mà buông xuống.
“Tao có khối cách trị mày!”
Gừng càng già càng cay, ông ta đúng là có cách thật.
Ông chỉ thị cho mấy cảnh sát phụ trách thay nhau thẩm vấn tôi theo ca.
Trong suốt thời gian đó, họ không cho tôi ăn cũng chẳng cho tôi ngủ.
Nhưng chỉ thế mà muốn tôi khuất phục thì đừng mơ.
Chẳng qua chỉ là trả thù cá nhân.
Việc tôi không làm, chỉ cần tôi không nhận, ông ta không có cách nào buộc tội tôi được.
Tôi tin chỉ cần mình kiên trì, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi đây.
Nhịn đói còn chịu được, chứ không ngủ thì thật sự không chịu nổi.
Sang ngày thứ 3, tôi đã kiệt sức hoàn toàn.
Đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, có mấy lần tôi như nhìn thấy mẹ.
Rồi một bóng người mặc vest trắng lao vào khiến tôi ngỡ mình sắp chết, bắt đầu sinh ra ảo giác.
“Tôi không bán dâm… tôi chỉ là phục vụ ở vũ trường…”
Tôi thì thào, giọng yếu như sắp trút hơi thở cuối cùng nhưng vẫn lặp lại câu duy nhất: “Tôi không bán dâm…”
“Đúng là cứng đầu mà…”
Giọng nói oán trách nhưng đầy dịu dàng, Lý Tâm Minh tiến đến bế tôi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Hai cảnh sát trẻ muốn ngăn lại nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của anh, bọn họ đang đứng ở cửa cũng chỉ biết lặng lẽ lùi lại.
Ánh mặt trời chói chang rọi thẳng lên mặt tôi khiến nước mắt trào ra.
Lúc này tôi mới biết mình không phải đang mơ.
Tên này, đến cả đồn công an cũng dám xông vào ư?
“Lý Tâm Minh…”
“Lúc này không nói cũng chẳng ai nghĩ em câm đâu.”
Tôi vốn định nói cảm ơn nhưng bị anh chặn ngang, thế là cứ thế nằm im trong vòng tay anh.
Trương Đại Nghĩa hầm hầm chạy ra chặn đường.
“Lý Tâm Minh, cậu tưởng mình là con trai Bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật thì có quyền đến đồn công an cướp người sao?!”
Bí thư Kỷ luật là chức to đến đâu tôi không rõ.
Nhưng nghe giọng Trương Đại Nghĩa, tôi đoán chức này chắc chắn có thể trị được ông ta.
Nhìn lại Lý Tâm Minh, tôi bỗng thấy cái dáng vẻ con ông cháu cha của anh rực sáng như ánh hào quang.
“Đã quá 3 ngày mà không thả người, các người có bằng chứng Linh Xuân Hoa phạm tội không?”
Ánh mắt sắc như dao của anh nhìn thẳng Trương Đại Nghĩa.
“Làm theo trách nhiệm, có người tố cáo thì tôi phải điều tra đến nơi đến chốn.”
Trương Đại Nghĩa cười nhạt, không hề nhường đường.
Lý Tâm Minh nheo mắt, ánh nhìn càng lạnh lẽo: “Vậy tôi giờ tố cáo ông là người bảo kê cho băng nhóm xã hội đen, công an thì có thể bắt ông ngay không?”
Câu nói này quả thực có sức ép nhất định, khiến Trương Đại Nghĩa vô thức lùi lại nửa bước.
“C-cậu nói vậy là quá lời rồi đấy, Lý công tử…”
Chột dạ thì đúng hơn.
Lý Tâm Minh càng tỏ ra giận dữ: “Con bé bị giam giữ, tra hỏi suốt 3 ngày liền! Còn chưa đủ à?”
Trương Đại Nghĩa lùi thêm vài bước nhưng miệng vẫn cứng: “Chúng tôi làm đúng quy trình, không hề ngược đãi Linh Xuân Hoa… Nếu không tin, cậu có thể đưa con bé đi giám định thương tích.”
Những thủ đoạn bẩn thỉu thế, Lý Tâm Minh làm sao không nhìn ra.
Cúi đầu nhìn tôi trong vòng tay, Lý Tâm Minh tung một cú đá thẳng vào người Trương Đại Nghĩa rồi bế tôi bước đi không ngoái lại.
“Chuyện này, sau tôi sẽ tính sổ với các người.”
Giọng nói nhẹ tênh.
Nhưng nghe như thể anh đã hạ quyết tâm rồi.
13
Đây là lần đầu tiên tôi được ăn bánh kem.
Là do Lý Tâm Minh mang từ thành phố về.
Anh đưa tôi về nhà trọ.
Thấy tôi vừa ăn vừa nuốt nước mắt, anh đau lòng không chịu nổi.
“Anh vừa có việc gấp nên về thành phố 3 ngày, em khổ rồi.”
Tôi lắc đầu liên tục: “Anh đến kịp như vậy đã là Phật tổ hiển linh rồi, nỗi khổ này đâu phải anh mang đến.”
Ngón tay dài thon của anh nhẹ nhàng xoa lên đầu tôi, thì thầm: “Cái con bé lì lợm này… anh thật không ngờ em có thể chịu đựng tới tận bây giờ.”
Tội thì không thể nhận bậy.
Tôi còn phải đi học mà!
Tôi hất tay anh ra khỏi đầu, nghiêm túc nói: “Anh làm vậy sẽ tạo khoảng cách thế hệ giữa hai ta đấy.”
“Cái con nhóc này…”
Đôi mắt sâu như đáy biển ấy hiện lên nụ cười dịu dàng, nhìn vào cứ như người cha hiền từ.
“Không được gọi em là nhóc! Không được nhìn em bằng ánh mắt đó!”
Tôi gào lên.
Anh vẫn cười.
“Thật ra, mục tiêu là anh. Em chỉ bị liên lụy.”
Sau này Lý Tâm Minh mới nói cho tôi biết.
Chợt nhớ lại hai cảnh sát kia, từ đầu đến cuối đều cố dụ tôi khai ra người mua dâm.
Còn hứa hẹn chỉ cần nhận tội là có thể về nhà.
Thì ra, chúng muốn gài bẫy Lý Tâm Minh.
Tôi chỉ là con dao mượn tay.
Lý Tâm Minh kể, lần này anh được cử xuống điều tra bí mật về Trương Đại Nghĩa.
“Vũ trường vẫn hoạt động công khai như vậy, chắc chắn có người chống lưng.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Có, có mà! Con trai Trương Đại Nghĩa nói rồi – Tiền Lão Hổ được hắn bảo kê, còn Trương Đại Nghĩa thì được Giám đốc Công an chống lưng.”
“Chuyện đó ai cũng ngờ, nhưng lời nói của một đứa trẻ không thể thành chứng cứ buộc tội. Anh vào vũ trường chính là để thu thập bằng chứng.”
Kết quả, chưa điều tra xong thì tôi đã đi tố cáo vũ trường mất rồi.
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Ờm… xin lỗi nha! Hình như em phá hỏng kế hoạch của mọi người rồi!”
Lý Tâm Minh kiên nhẫn dùng khăn giấy thơm dịu lau kem bên mép tôi.
“Em cũng ghê gớm thật đấy! Dám nói mình phá hỏng kế hoạch của anh? Thôi ăn bánh đi, lát nữa tắm rửa xong ngủ một giấc rồi sáng mai anh đưa em về.”
14
“Còn phải tắm nữa à?”
Tôi chần chừ.
Lý Tâm Minh bảo tôi ở đồn công an giữa mùa hè suốt 3 ngày, người chẳng khác nào thối rữa.
Nhưng… tôi đâu có mang theo quần áo để thay, tắm rồi mặc gì?
Thấy tôi cúi đầu mặt đỏ bừng, Lý Tâm Minh chợt hiểu ra liền đưa tôi một chiếc sơ mi trắng của anh.
“Ngủ sớm đi. Anh còn phải ra ngoài một chút.”
Tôi mệt rã rời. Sau khi tắm, mặc chiếc áo sơ mi trắng còn vương mùi bạc hà nhè nhẹ, vừa chạm vào giường là ngủ mê mệt.
Sáng hôm sau, Lý Tâm Minh vẫn chưa về.
Không chờ được nữa, tôi tự quay về nhà.
Vừa bước vào sân, cả chậu nước rửa chân dội thẳng từ trên đầu xuống.
“Con ranh rác rưởi gây họa khắp nơi mà còn dám vác mặt về đây?!”
Lại bị mắng nữa rồi sao?
Tôi vừa định phản kháng thì thím đã tuôn ra một tràng.
“ Tối qua có người lạ tới nhà đấy, mày có biết không!?”
Vài kẻ mặt mũi lạ hoắc xông vào lục tung cả nhà.
Cả chum rượu nếp của bà nội cũng bị đá đổ.
Phản ứng gì mà chậm thế?
Tôi đoán chắc là Tiền Lão Hổ đến tìm lại tiền.
Tôi đâu có ngu mà đem tiền giấu trong nhà chứ?
Thím vừa nói vừa định đánh tôi.
Lửa giận trong người bùng lên, tôi túm lấy mái tóc bết dầu của bà ta, vung tay tát lia lịa.
“Chưa chừa đúng không? Hôm đó tôi phải bóp chết bà mới đúng!”
“Chát! Chát! Chát…”
Tôi tát đến mức tay tê rần.
Lần này, người ra can là ba tôi.
“Có giỏi thì đánh người ngoài kìa! Sao chỉ biết trút giận lên người nhà? Lúc thằng Lý kia bắt nạt mày, sao không dám phản kháng?”
“Vì trong nhà này ai cũng bắt nạt tôi! Ngoài người nhà ra, chẳng ai dám làm gì tôi hết!”
“Lý Tâm Minh bị bắt rồi, tưởng giấu được mãi chắc?”
Ba tôi nhìn tôi như thể tôi là thứ rác rưởi.
Ông ta ghê tởm tôi.
Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm ông nghĩ gì.
“Lý Tâm Minh bị bắt? Khi nào?”
Ba nói sáng nay Trương Đại Nghĩa có đến.
Ông ta hùng hồn tuyên bố có người tố cáo Lý Tâm Minh mua dâm.
Mà cái “dâm” đó chính là tôi.
Ông ta còn nói vì tôi còn vị thành niên nên lần này sẽ không gọi tôi lên.
Chỉ mong ba phối hợp quản lý tôi cho tốt.
Tốt nhất là nhốt tôi trong nhà, đừng để tôi đến đồn công an gây thêm rắc rối…
Phần sau ba nói gì, tôi không nghe rõ nữa.
Đầu tôi như ong vỡ tổ, ù đặc vì tức giận.
Thím còn không quên châm chọc: “Lâm Xuân Hoa, mày là thứ rác rưởi! Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn muốn chối?”
Vật chứng chắc là 1.000 tệ Lý Tâm Minh đưa Tiền Lão Hổ.
Còn nhân chứng… tôi tò mò, ai lại nhẫn tâm bán đứng tôi vì chút lợi từ Trương Đại Nghĩa?
Khi tôi chạy đến đồn công an, hỏi ra được tên nhân chứng thì cả người như hóa đá.
Sét đánh giữa trời quang.
15
Trương Đại Nghĩa luôn muốn trát bẩn vào người tôi.
Tôi không cho phép chuyện đó xảy ra.
Vội vàng định xông vào đồn để đối chất với nhân chứng thì bất ngờ có người bịt miệng kéo tôi vào góc khuất.
Là Tiền Lão Hổ.
Hắn vừa thả tay, đã gằn giọng: “Giao đồ ra!”
“Ông nói gì? Tôi nghe không hiểu!”
Không bắt được tại trận, người của hắn cũng không tìm ra tiền trong nhà tôi.
Tôi vẫn còn cơ hội chối đến cùng.
Mắt Tiền Lão Hổ đỏ như máu, đang mất kiểm soát.
“Sổ ghi chép đâu? Nếu mày còn muốn sống, thì số tiền đó chẳng khác gì tiền mua quan tài!”
Tôi chưa từng thấy cuốn sổ nào cả.
Huống chi chuyện cầm tiền, tôi cũng không muốn nhận.
Tôi bảo hắn nên nhớ lại xem, mỗi ngày vũ trường ra vào toàn những hạng người gì.
“Lỡ đâu có kẻ cố ý chui vào để chơi khăm ông thì sao?”
Tiền Lão Hổ khoanh tay, vẻ mặt như đang xem diễn.
“Mày muốn nói là Lý Tâm Minh cầm rồi?”
Phải đúng rồi đấy, là anh ta.
Chuyện này không liên quan đến tôi.
Tôi nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ: “Tôi không dám nói bừa nếu không có chứng cứ…”
Chưa kịp dứt lời, Tiền Lão Hổ đã phản bác: “Nếu sổ nằm trong tay Lý Tâm Minh, Trương Đại Nghĩa còn dám làm mưa làm gió ở đồn chắc?”
Nói thế có nghĩa cuốn sổ đó có thể kéo Trương Đại Nghĩa ngã ngựa.
Ngay cả tôi cũng thấy thứ đó hấp dẫn.
Vì an toàn, tôi nghĩ ra một chiêu.
“Nói thật với ông, sổ tôi gửi bạn giữ rồi.”
Tiền Lão Hổ vừa định nói thì tôi bồi thêm: “Nếu tôi có mệnh hệ gì, bạn tôi sẽ giao nó cho Lý Tâm Minh.”
Ăn trộm tiền, khiến vũ trường đóng cửa, giờ còn công khai uy hiếp người khác.
Tôi đúng là… đáng ghét thật đấy!
Tiền Lão Hổ tức run lên nhưng vẫn đành buông tay.
Biết hắn đang nghĩ gì, tôi càng thêm tự tin, nhếch môi khiêu khích: “Những trò bẩn của bọn ông, tôi đều biết rõ! Trói chặt con chó điên Trương Đại Nghĩa lại, đừng để hắn cắn bậy. Tôi tay trắng, chẳng sợ gì hết! Đừng ép tôi phát điên, đến lúc đó cùng chết cũng chơi luôn!”
Thấy mặt Tiền Lão Hổ càng lúc càng đen như đít nồi, trong lòng tôi hả hê vô cùng.