Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mỗi bước chân đều khiến tâm trí ta dậy sóng. Hồi dù theo Công chúa thì danh tiếng tốt hơn theo thái giám.
Hắn là nam tử, sao thể cam tâm dưới trướng người khác mãi? Hoặc lẽ hắn muốn ở bên nhân…
“Các thấytôa công công sủng ái nên đỏ ghen tị chứ ? Hai ngày cứ lởn vởn cửa viện ta, rốt cuộc đến vạt áo công công còn chạm tới , đúng không?”
Hả? Tình huống ?
“Muốn tranh giành công công với ta, đám người ở Thu viện chính là tấm gương đấy. Các là nhi,tôa không tiện , điều thì tự mình xin nghỉ , công công sẽ cho thêm tiền lộ phí, không khó các đâu.”
t.ử định đó, Hồi “rắc” , bẻ gãy góc :
“Ta sẽ không khó các đâu.”
là lần đầu tiên ta thấy Hồi trong người khác: cứng rắn, ác liệt, thần sắc khinh miệt. Nhưng tim ta không tự chủ mà đập loạn xạ.
Ta bước nhanh tới, Hồi sững người trong tích tắc lập tức nhu thuận tựa vào bên người ta:
“Sao ngài đột ngột về thế?”
Ta nảy sinh ý xấu, cố tình :
“Mọi người tụ tập ngắm hoa ở à, này là sao thế?”
Mấy t.ử kia bắt đầu kể tội “bạo hành” Hồi.
Ta hỏi hắn: “Họ thật không?”
Hồi nịnh nọt kéo ta:
“Nô chỉ là chướng bọn họ. bọn họ hận không thể đứng cách công công tám trượng, giờ thấy sủng lợi lộc liền muốn tới nịnh bợ, còn tỏ vẻ mình hạ mình uất ức lắm, nô tức giận quá…”
Ta cố tình khó hắn:
“Hóa là vậy, Nam phong quán dạy người ta không bẻ cơ à?”
Hắn khẽ gãi vào lòng ta, giọng thiếu tự tin:
“Không dạy đó.”
“Thế dạy ?” Ta nắm lấy đang quấy rối hắn.
Hắn nhìn quanh lượt, vùi đầu vào hõm cổ ta nũng nịu:
“Ngài phải sao.”
Ta khẽ bóp gáy hắn:
“ , cấm nũng nịu. Lão Vu, những người tặng đến cứ cho giải tán hết , nuôi họ đủ lâu .”
Hồi lập tức ngẩng đầu, sáng rực:
“Nô ở Nam phong quán còn học nhiều thứ lắm nha.”
xong hắn kéo ta chạy thẳng vào phòng. Ta để hắn dắt , nhìn hắn hào hứng lôi rương dưới gầm giường , ta giữ hắn :
“Hôm không muốn.”
“Tại sao? Ngài chán ghét nô ?”
hắn đầy vẻ kinh ngạc, không đã bổ não .
“Ban ngày ban lẽ chỉ chuyện trên sập mới sao?”
Ta kéo hắn ngoài: “ thôi, hôm ta đưa ngươi ngoài chơi.”
Hồi rất vui. Hắn vốn sinh đã diễm lệ, đôi đào hoa chứa đựng cả tình ái lẫn d.ụ.c niệm, lúc này ánh trong trẻo như suối nguồn.
Điều này khiến ta chắc chắn, Hồi ta không phải là con người thật nhất hắn.
Ta với hắn: “Đến Túy Xuân Lầu thế nào?”
“Đều tốt, nô nghe theo công công.”
Hắn ôm ta tự lẩm bẩm:
“Thật tốt quá, cuối cùng ta trở bên cạnh người .”
“Trở ”?
Ta cố lục tìm ký ức nhưng không nhớ . Nếu hắn đã quen ta từ , thì là bao lâu ? Hắn ta là nhi không?
Ta nâng hắn lên, dỗ dành: “Ngươi từng quen ta sao?”
“Vâng.”
Hắn cụp mi đầy lạc lõng: “Nhưng người không nhớ nô nữa.”
Bây giờ ép hỏi ích , tạm thời cứ án binh bất động. Ta cười hì hì nhào nặn hắn:
“Buồn thế cơ à, trông như cún con vậy, thế thì hôm không chơi nữa nhé.”
Biểu cảm Hồi trở nên vô cùng xoắn xuýt, thấy rõ là hắn nào muốn.
“Đùa thôi.”
Ta hôn hắn : “, ngoài.”