Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ta thầm lẩm bẩm với phụ mẫu đã khuất:

“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi may mắn gặp được một người tốt, nay đã có một mái nhà.”

Tiểu viện cách doanh trại không xa nên trong những ngày nghỉ phép này, Bùi Xuân Sơn còn xin thêm việc gác cổng để kiếm thêm bạc.

Y tìm được một vú nuôi gần đó và giao cho bà việc chăm sóc tiểu muội.

Vú nuôi họ Trịnh, là một thím nhiều lời, bà vừa cho tiểu muội bú vừa đánh giá ta:

“Thật tội nghiệp, thân thể gầy yếu thế này, mặt trắng bệch không chút huyết sắc, vậy mà Bùi gia lại dám để ngươi sinh con?”

Ta nghe vậy chỉ lắc đầu, nhưng thím vẫn tiếp tục nói:

“Nam nhân của ngươi cũng có lương tâm đấy, hắn còn dặn dò ta rằng ‘nương tử nhà ta sức yếu, không thể nuôi con, mong thím chăm sóc nhiều hơn.’”

Thím giơ hai ngón tay ra khoe:

“Hắn trả gấp đôi so với người khác, nếu không thì ta cũng chẳng chịu chạy đi chạy lại thế này…”

Thím lải nhải đủ chuyện, nhưng tâm trí ta chỉ dừng lại ở bốn chữ “nương tử nhà ta,”, còn những điều khác chẳng nghe rõ nữa.

Mặc dù ta biết đại ca ta đã vu oan giá hoạ cho ta, nói rằng tiểu muội là con của ta, nhưng với Bùi Xuân Sơn, y hoàn toàn không biết sự thật.

Y chỉ đơn thuần chăm sóc ta và tiểu muội, còn chu đáo lo liệu danh tiếng của chúng ta, làm rất nhiều điều ta không hề hay biết.

Trước khi rời đi, thím Trịnh cảm thán:

“Phụ nữ làm vợ binh lính như các ngươi thật khổ, nhất là lấy người như Bùi gia, chẳng có thân nhân, sau này càng khó sống…”

Ta lắc đầu nhưng thím đã quay lưng bước đi xa.

Ta không thấy khó khăn.

Trên đời có những ngày còn khó hơn, những người còn khổ hơn.

Y cho ta và tiểu muội một nơi an cư, ta trả lại y một hơi ấm trần gian.

Giữa những ngày đông giá lạnh, chỉ cần có nơi để dựa vào đã khiến ta cảm thấy mãn nguyện.

Ngày hoàn thành chiếc áo đông, ta đã viết được những chữ đơn giản như “ăn,” “uống,” “bệnh,” “lạnh.”

Đó là do Bùi Xuân Sơn kiên quyết dạy ta:

“Theo lý, ta nên dạy nàng viết từ nét chữ đầu tiên.”

“Nhưng sự đời nhiều biến cố, nếu một ngày ta chết trên chiến trường, ít ra nàng có thể tự lo liệu, có thể để người khác biết nàng cần gì.”

Ta và y quen nhau chưa đầy bốn tháng.

Nhưng chỉ nghĩ đến việc y cũng sẽ như phụ thân, trở thành một thi thể lạnh băng khiến lòng ta đau đớn khôn nguôi.

Ta buông bút, quay đầu lại và nâng tay bịt miệng y.

Lớp râu lởm chởm cọ vào lòng bàn tay làm ta ngứa ngáy.

Y khựng lại, rồi kéo tay ta xuống, cười hỏi:

“Nàng sợ ta chết sao?”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Ta không hiểu tại sao nụ cười của y lại càng rạng rỡ hơn.

“Cô nương, lâu rồi không ai sợ ta chết ở bên ngoài.”

Ngoài kia, gió nổi mây vần, tuyết rơi đầy sân, giọng nói y vang vọng như tiếng ngọc vỡ.

“Nếu ta phải ra trận, nàng sẽ ở lại đây chờ ta chứ?”

Y đột ngột hỏi và nắm tay ta, lực đạo siết chặt thêm vài phần.

Ta nhìn quyển sách trên bàn, nhìn bông tuyết rơi qua khe cửa, nhìn…

Người trong lòng.

Ta yên lặng gật đầu, y liền mừng rỡ.

Ta lấy một túi tiền từ trong ngăn kéo, đó là túi mà phụ thân từng trao cho ta, giờ đã được ta cho thêm ít bạc vụn.

Ta mở túi đưa y xem, rồi ra hiệu công việc may vá.

Bùi Xuân Sơn chăm chú nhìn một lúc thì chợt hiểu ra:

“Nàng tự nhận công việc may vá, kiếm được tiền rồi sao?”

Ta gật đầu, sau đó nghiêm túc ngồi xuống ghế, chỉ ra cửa, rồi lại chỉ vào y.

Ta không mong y hiểu được ý ta.

Ta vụng về, không biết cách ra dấu, cũng chưa viết được câu này.

Nhưng y bất ngờ ôm lấy ta, vui sướng xoay vài vòng.

Ta hoảng hốt ôm chặt cổ y, mặt áp sát vào y.

Y nghiêng đầu, mũi lướt qua giữa đôi mày ta.

Hơi thở của y nóng ấm như ngọn lửa có thể sưởi ấm cả đời ta.

“Ta hiểu ý nàng,” Bùi Xuân Sơn nhắm mắt, trán chạm trán ta, “thật sự hiểu…”

Ta muốn nói với y:

“Ta có thể kiếm tiền nuôi sống mình và tiểu muội, nên ta sẽ ở lại viện nhỏ này chờ ngày chàng trở về.”

Đêm đó gió lớn, tuyết dày, y bế ta đặt lên giường.

Khi y cởi áo ngoài, chỉ còn lại lớp áo lót thì đột ngột dừng lại.

Gương mặt rắn rỏi ấy đỏ bừng, vành tai như ngấm máu.

Cuối cùng, y chỉ vùi đầu vào hõm cổ ta, nói:

“Ta phải nuôi nàng trắng trẻo, mập mạp thêm chút nữa mới tốt…”

Ta cũng xấu hổ, tim đập rộn ràng, hai tay nắm chặt mép chăn không dám động đậy.

Bùi Xuân Sơn suy nghĩ lung tung hồi lâu rồi nói:

“Ta khỏe thế này, nếu ta lỡ làm đau nàng thì nàng hãy chớp mắt ra hiệu cho ta.”

Ta càng bối rối, không biết làm sao nên bèn nhắm chặt mắt, giả vờ ngủ trong vòng tay y.

Một lúc sau, trong tiếng gió tuyết, khi ta gần chìm vào giấc ngủ, y khẽ nói thêm:

“Nhưng… nhưng ta lại không dám nhìn vào mắt nàng…”

Ta không nhịn được mỉm cười.

Trong đêm đông lạnh lẽo, ta chỉ cảm thấy dòng nước ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Bùi Xuân Sơn sợ ta đau, sợ ta mệt, sợ ta theo y chịu khổ.

Khi đối diện với ta, y sợ đông sợ tây, thậm chí sợ cả việc nhìn vào mắt ta.

Ta dang tay ôm lấy đôi cánh tay to như gốc cây của y.

Ta biết, y đã lang bạt một mình lâu lắm rồi nên mới quý trọng gia đình nhỏ tình cờ có được này.

Vậy thì, hãy để ta thay chàng giữ gìn mái ấm này.

Dù tương lai, nếu chàng chết trên chiến trường thì hồn phách vẫn có nơi quay về, mộ phần có người đốt hương khói.

Ta sẽ thay chàng dựng lên một mái nhà.

05

Ta, Bùi Xuân Sơn, và tiểu muội cùng trải qua một cái Tết đơn giản mà ấm áp.

Chàng gọt tre, ta cắt giấy đỏ, còn tiểu muội ngồi bên chơi với hồ dán.

Chúng ta cùng nhau làm vài chiếc lồng đèn, treo trước cửa lớn và dưới mái hiên.

Vào lúc chạng vạng, pháo hoa rực rỡ từ nơi xa trong thành vụt lên, nổ tung trên bầu trời.

Bùi Xuân Sơn từ phía sau ôm lấy ta, nhẹ nhàng tựa cằm chàng lên đầu ta.

Ta không kìm được khẽ cười, chàng hỏi ta cười gì.

Lần này, ta không viết chữ, cũng không ra dấu.

Ta không muốn chàng biết rằng, được chàng ôm thế này khiến ta có cảm giác như đang khoác một chiếc áo choàng đầu hổ lớn.

Bùi Xuân Sơn lắc nhẹ ta trong vòng tay, trong giọng nói thô ráp lại có chút nũng nịu:

“Hay thật, nàng có chuyện giấu ta, coi ta là người ngoài rồi…”

Ta chưa kịp trả lời thì tiểu muội đang học nói bập bẹ đã cười, bắt chước chàng:

“Hay thật! Hay thật!”

Bùi Xuân Sơn nhìn về phía tiểu muội trên chiếc giường nhỏ, nghiêm mặt nói:

“Trừ việc dạy nàng viết chữ, ta cũng nên dạy đứa nhỏ này học nói rồi.”

Chàng thẳng thừng đi qua và bế tiểu muội lên, chỉ vào ta mà bảo:

“Gọi ‘mẫu thân!’”

Rồi y xoay tiểu muội lại phía mình, cười nói:

“Hoặc gọi ‘phụ thân’ trước cũng được.”

Ta luống cuống tìm giấy bút, nhưng không biết viết hai chữ “tỷ muội,” đành viết trước một chữ “phụ.”

Ta chỉ vào mình, rồi nhìn chàng. Chàng nghi hoặc:

“Ý nàng là, phụ thân nàng?”

Ta gật đầu, lại chỉ vào chữ “phụ,” rồi chỉ sang tiểu muội.

Biểu cảm của chàng từ ngờ vực chuyển sang uất ức:

“Ý nàng là, ta không phải phụ thân ruột của tiểu muội nên không cho nhóc ấy gọi ta sao?”

Ta tròn mắt ngơ ngác, mất một lúc mới liên tục xua tay.

Ta muốn nói rằng, phụ thân ta cũng chính là phụ thân của tiểu muội.

Ta gãi đầu, viết thêm chữ “mẫu,” chỉ vào mình rồi lại chỉ tiểu muội, sau đó lắc đầu thật mạnh.

Chàng sững sờ, thăm dò hỏi:

“Chẳng lẽ nàng không phải mẫu thân của tiểu muội sao?”

Ta như trút được gánh nặng mà ngồi phịch xuống mép giường nhỏ, gật đầu.

“Hả?” Biểu cảm của BùiXuân Sơn lúc này thật khó tả, cuối cùng chỉ còn lại vẻ áy náy ngập tràn.

“Thật xin lỗi! Ta lại tin lời gã đại ca vừa ngu ngốc vừa xấu xa của nàng mà hiểu lầm nàng đến giờ!”

Ta mỉm cười lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt thẳng hàng chân mày đang nhíu chặt của chàng.

Hiểu lầm thì đã sao? Ngược lại, nó đã giúp ta nhìn rõ phẩm chất như ngọc như vàng của chàng.

Thấy ta như vậy, chàng cũng bớt áy náy, nói với tiểu muội:

“Vậy nàng gọi chúng ta là ‘tỷ tỷ’ và ‘tỷ phu’ nhé.”

Tiểu muội nhỏ xíu làm sao phát âm được những từ khó như vậy, học mãi chỉ gọi được “đê đê,” khiến ta và chàng cười nghiêng ngả.

Trong đêm tối nhất trước bình minh, ngôi nhà vẫn vang lên tiếng cười vui vẻ.

Ta dành thời gian học từ thím Trịnh nhiều món ăn, đến tháng Giêng rảnh rỗi liền nấu cho Bùi Xuân Sơn ăn.

Chàng thích ăn đồ ngọt, ta ngồi bên bếp đập chà là làm bánh chà là, chàng thì ngồi bên cạnh đọc sách cho ta nghe.

Tùy chỉnh
Danh sách chương