Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta hé mắt liếc – là Vân Duy mặc áo đen kín người!
“Sao ngươi lại tới?”
Vân Duy nhìn ta chằm chằm, đưa tay sờ trán ta: “Sao ngươi đỏ này?”
Ta phẩy tay không bận : “Không có gì lớn, chỉ là bị xuân dược thôi.”
Vân Duy nghẹn khí, ho đến trời đất quay cuồng, sau đầu cởi áo.
“Lâm Khinh Trọng, bản hoàng tử… đây là vì cứu mạng ngươi!”
Ta nhìn ngực hắn mờ mờ lộ ra trong lớp áo, chỉ cơ bắp kia đúng là xứng đáng vung lưu tinh chùy.
Vân Tụng đẩy cửa bước vào liền gặp cảnh Vân Duy tay đã chạm tới mép quần, do dự muốn cởi không.
“Các ngươi đang làm gì?”
Ánh mắt ôn hòa của Vân Tụng giờ đen như mây giông: “Ta chỉ đi lấy thuốc thôi mà ngươi đã sáng mắt rồi?”
Vân Duy cũng phản ứng lại, giận đến mức gân xanh nổi : “Lâm Khinh Trọng, ngươi dám lấy ta làm gãi ngứa?!”
Nửa nén nhang sau, Vệ Sầm đẩy cửa bước vào, nhìn ta trái gà phải ngỗng, lại nhìn sang hai gương u ám kia, lắp ba lắp bắp: “Nghe nói thi – thiếu tướng quân trúng xuân – xuân dược… thần…”
Ta gật đầu: “Giải xong rồi.”
Vệ Sầm nhỏ giọng kinh hãi: “… hai à?”
Hai sao? Ta xưa nay gà quay ngỗng quay đều không chê, ăn có gì lãng phí?
Vân Duy đen như mực: “Chỉ mới nửa đã có ba đợt người tới cứu Viễn khỏi ngục.
Nghi chưa rửa sạch, lại thêm mấy phần.”
Ta kẹt giữa hai người, đầu óc mụ mị: “Mẫu thân ta đâu có ai quen ở kinh thành… trừ một người cũ đã chết.”
“Chết rồi?” – Vân Tụng hỏi.
“Hình như vậy.“
“Mẫu thân ta kể từng có một công tử giấu tên ra ải tòng quân, cùng người sớm chiều sớm tối, tình ý sâu đậm.”
“ sau khi hắn về kinh, từ không còn tin tức.”
“Mẫu thân cứ tưởng hắn chết rồi.”
Vân Tụng nhẹ giọng kể: “Sau khi tiên đế băng, truyền ngôi cho hoàng.”
“Vương không phục, nảy lòng phản nghịch.”
“ khi vây , phủ vương đã trống rỗng.”
“ hoàng bí mật truy tra nhiều năm cũng không lần ra tung tích.”
Ta hoảng hốt: “Mẫu thân ta còn chẳng thân phận người kia, sao có cấu kết!”
“Nhà ta đời đời canh giữ cương, phát lời thề độc không nhúng tay tranh đấu, một lòng trung quân!”
“Yên ,” Vân Tụng an, “ hoàng ta đã phái thêm người bảo vệ Viễn .”
Vân Duy đảo mắt: “Ta trèo Tước Tinh các là để nàng yên , ai lại trò hay.”
Hắn ném câu “ngủ sớm đi”, định trèo cửa sổ rời đi.
Ai một chân chưa ra khỏi, đã bị Vân Tụng nắm cổ áo kéo lại: “Đến Vệ Sầm cũng ngươi đang trong phòng, còn trèo cái gì ba tầng lầu? Giả đáng thương cho ai xem?”
Ta nằm vật trên giường như một khối thịt phát rồ, chỉ cảm có gì sai sai.
Cung nữ mang bữa sáng tới, nhét vào tay ta một mảnh giấy: “Chủ tử dặn nô tỳ, mai hộ tống chủ tử rời khỏi Tước Tinh các.”
Ta như bị sét đánh: Ta?
chủ tử?
Ta là nữ nhi của Vương ?
Ta mở mảnh giấy ra, trên là hình vẽ mẫu thân ta.
Ta vừa nhìn cung nữ đã giật lấy rồi nhét luôn vào miệng.
Thứ có ăn sao?!
Nàng định cướp mẫu thân ta khỏi tay ta à?!
Ta nhìn cái miệng nhai nhóp nhép của nàng, thầm mẫu thân nói đúng – người trong kinh đều mắc bệnh !
6
Vân Duy nói lòng ta đen như mực.
Cứ tưởng ta muốn nắm tay hắn phiêu bạt chân trời, hóa ra lại bị ta đem ra làm trò đùa.
“Thần chẳng phải vì không nỡ để Nhị điện bị thương sao!”
Ta chính khí lẫm liệt: “Mẫu thân ta rời ải vào kinh là để dụ bọn nằm vùng lộ .”
“Vừa vào kinh đã bị hãm hại, rõ ràng là nội ngoại cấu kết, quân thần ly , hiểm họa trùng trùng!”
“Hơn nữa, hoàng tra nhiều năm cũng là muốn một lưới hết lực của Vương trong triều trong quân.”
Vân Tụng ung dung uống trà: “Ngươi sai đi đảo bếp, thật sự đi đảo bếp, ngươi không suy nghĩ vì sao lại để ngươi đảo? Không liếc một cái xem mỗi doanh trại ăn bao nhiêu người à?!”
Vân Duy sắp bốc hỏa, ta vội dỗ dành: “Huống hồ chuyện này cũng coi như ân oán cá nhân, sao có liên lụy hai vị điện .”
“ mà Vân Tụng hắn không tin ngươi!”
Vân Duy đập đùi tức tối, “Ngươi hẹn hắn tư tình bỏ trốn hắn còn không đi!”
Ta nhún vai thở dài: “Cũng tại hắn mưu sâu kế hiểm mà!”
Vân Tụng cười như hồ ly: “Chủ yếu là ta Khinh Trọng ý tương thông.”
Khi Vân Duy tức đến độ gầm mà không có cách gì, nội thị họ Sầm bên cạnh Hoàng đế đến tuyên triệu ba chúng ta yết kiến.
Mẫu thân ta cầm một cuộn thánh chỉ, nói Hoàng thượng chuẩn bị ban thưởng.
lão Hoàng đế quanh co lòng vòng khen ta nửa ngày, ta chỉ nghe rõ đúng một câu: “Phong ta làm tử?”
“Chứ còn gì nữa?”
Mẫu thân ta gật đầu, “ vị nhà ta sau này giao cho con.”
Ta do dự hồi lâu, không dám nói – “ tử” nghe không oai như “tướng quân”.
Một bên, sắc Vân Tụng trầm hẳn xuống: “ hoàng?”
Khóe môi Vân Duy lại cong : “Nhi thần nguyện vào ở rể phủ Viễn !”
Lão Hoàng đế trầm ngâm vuốt râu: “ Viễn chỉ có một nguyện vọng như vậy, trẫm sao có không đồng ý…”
Trong lúc triều đình một mảnh hỗn loạn, ta lặng lẽ lôi từ trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ: “Khụ khụ.”
“Ngày mùng sáu ba, đầu bếp chắn đao cho ta ngoài chiến trường.”
Vân Tụng vẻ kiêu ngạo giơ tay: “Là ta!”
Mẫu thân ta hiểu ý, đầu dùng bút đánh dấu dưới tên Thái tử.
“Mùng bảy ba, đầu bếp giấu hai củ khoai lang nướng cho ta, bị bỏng hai vết to tướng trên ngực.”
Vân Duy đập ngực hét: “Là ta! Là ta!”
“Mùng chín ba, đầu bếp đánh bóng cây thương tua đỏ của ta, còn tết luôn tua thành bím nhỏ đẹp đẽ.”
“Mười hai ba, đầu bếp cướp đại đao của tướng địch đem tặng cho ta.”
…
Ta mới đọc nửa nén nhang, tên Vân Tụng đã ghi sáu dấu, còn Vân Duy mới năm cái, không phục: “Chúng ta rút thăm!”
“Hồi hoàng cũng rút thăm chọn ai làm Thái tử.”
“Năm kia cũng rút thăm chọn ai ra trận, ai ở lại bếp đảo nồi!”
Vân Tụng không chịu.
Vân Duy tức đến chống nạnh: “Sao giờ lại không rút thăm nữa?!”
“Thứ nhất, Khinh Trọng là con người, nàng có quyền tự lựa chọn.”
Vân Tụng đưa ta ánh mắt đầy tin tưởng.
“Thứ hai, ta đã nấu ăn rồi.”
“Còn phơi khoai khô, táo khô, hồng khô, mứt quýt…”
Ta hai mắt sáng rỡ: “Mứt quýt ngọt chứ? Không chua chua phải không?”
“Dĩ nhiên, ta còn lén lấy phương thuốc của Vân Duy đem cải tiến!”
Vân Duy nghiến răng: “Vân Tụng, ngươi sao cứ tranh với cướp hả?!”
7
Một màn náo kịch cuối cùng cũng khép lại dưới chiêu sát thủ của mẫu thân ta.
Bởi vì mẫu thân nói: nếu không chọn , chém Vân Tụng Vân Duy làm đôi, ráp một người hoàn chỉnh cho ta!
Lão Hoàng đế bị ồn ào đến nhức đầu, trực tiếp chỉ: “Lâm tướng quân Viễn mau hồi cương, tiện xem nhà mình có nữ nhi nào giống Khinh Trọng nữa không, đưa một đứa vào kinh cho trẫm bù đắp!”
ta mẫu thân vừa về đến cương, liền gặp Vân Duy trốn trong đám thị vệ, gồng mình xách lưu tinh chùy.
Hắn nói: “Ngươi cứ yên ! Ta nhất định học cách vung chùy từ mẫu thân ngươi!”
Ta không tên này luyện chùy… luyện nửa không ngủ!
Vân Duy cũng chẳng ta nửa cưỡi ngựa tám trăm dặm để hẹn hò…
Càng không người ta hẹn lại là… ca ca ruột của hắn.
Vân Duy nhìn hai ta tay trong tay, khó tin đến rớm nước mắt: “Đã ở bên nhau rồi nói sớm đi chứ! Ta ngày nào cũng luyện chùy để làm gì?!”
“Thật ra là do bệ thân ngươi yếu, bảo luyện chùy để dưỡng sinh thôi.”
Ta vội đỡ lấy lưu tinh chùy trong tay hắn, sợ hắn kích động mà vung luôn cho ta một phát.
“Còn nữa, ngươi nghĩ kỹ đi, ngươi thích ta thật à?
Hay chỉ là vì muốn thắng Vân Tụng?”
Vân Duy giấu tay sau lưng, ngửa đầu nhìn trời suốt nửa .
Ta Vân Tụng cũng đứng bên lặng lẽ cùng ngắm trăng suốt nửa .
Lúc ta sắp đứng ngủ gật, Vân Duy như bừng tỉnh, nhảy phốc ngựa lao thẳng về kinh: “Ta về thay ngươi lo chính sự nửa ! Nửa sau ngươi vào thay ta về cương luyện chùy dưỡng sinh!”
Ta cào cào lòng bàn tay Vân Tụng: “Nếu Vân Duy ngươi cố ý để hắn phát hiện chuyện chúng ta, có khi nào hắn giết ngươi cướp ngôi không?”
Vân Tụng cong môi: “Không đâu, A Duy thích náo nhiệt, hắn không nỡ giết ta.”