Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Quan binh hồi đáp, không có phát hiện.

An Hoài Cẩn không , dẫn người đi điều tra lại một lần.

Lúc quay về, sắc mặt hắn âm trầm. Nhị công t.ử nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên: “An nhân, chỉ sợ ngươi phải gánh trách nhiệm.”

mắt An Hoài Cẩn nén chặt lại, như nghĩ đến điều gì, nói: “Nhị công tử, phía sau phủ dường như có một con mương nước bên sườn núi, làm phiền, hạ còn muốn phái người đi vớt một lượt.”

Gần như ngay lập tức, ta ngẩng đầu lên.

Vừa lúc bắt gặp mắt của Nhị công t.ử nhìn tới, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau. Hắn cau mày, lạnh lùng nói: “An Hoài Cẩn, ngươi quá phận rồi.”

Tưởng Đình bị ta dìm xác ở con mương nước bên sườn núi kia.

Nhưng ta vạn không ngờ, An Hoài Cẩn vẫn không thu hoạch gì.

mắt hắn u tối lướt qua, chỉ thẳng vào ta trong đám đông ——

“Đem nàng ta về, ta thẩm vấn.”

Một tiếng ra lệnh, có quan binh tiến lên, ta làm bộ lùi lại một bước, Nhị công t.ử đã tiện tay rút trường kiếm từ người một phủ binh bên cạnh, đặt lên cổ An Hoài Cẩn.

“An nhân cứ việc thử xem đầu có thể khỏi cổ không, nàng là người của ta, ngươi dám động nàng?”

An Hoài Cẩn đi.

Đèn trong phòng lay động, chỉ có ta và dì ta là Trịnh thị, quỳ gối mặt Hoài.

Mặt dì tái nhợt, thân thể run rẩy, tay cũng run, cái đ.á.n.h vào người ta, vừa xô đẩy vừa khóc lóc nói:

“Tiểu Xuân, con nha đầu c·hết tiệt này, mau dập đầu tạ ơn Nhị công tử, nếu không phải Nhị công t.ử che chở, tính mạng con chắc chắn khó giữ.”

Ta hậu tri hậu giác rằng, người đầu tiên phát hiện ta g·iết Tưởng Thế t.ử rồi vứt xác, chính là dì ta.

Có lẽ bà còn phát hiện một vài điều khác, dù sao hiện giờ trên đời này, bà là người thân duy nhất còn sót lại của ta.

Bốn năm nay, ta và bà nương tựa lẫn nhau, bà thực sự rất thương ta.

Sau khi Tưởng Đình c·hết, đồn ở kinh đô nổi lên bốn phía, từ ngày Ngụy Đông Hà bị bắt, bà hoảng loạn, biết sớm muộn gì ta cũng sẽ xảy ra chuyện.

Bà cảm thấy để th·i th·ể dưới con mương nước bên sườn núi, một cũng không an toàn.

Bà muốn vớt ra xử lý sạch sẽ, nhưng bà không có khả năng đó.

khi An Hoài Cẩn mang binh vây quanh phủ Ngự Sử,bà cuối cùng hạ quyết tâm đ.á.n.h cược một phen.

Bà đi cầu xin sự giúp đỡ của Nhị công tử.

Đây là một quyết định rất nguy hiểm và rất táo bạo.

đó Chu thị nhắc đến với bà, muốn thu ta làm thông phòng cho Nhị công tử, phụng dưỡng Nhị công tử.

Trong phủ biết, Nhị công t.ử trăng thanh trời sáng, ngọc khiết cao quý, chưa có nữ t.ử nào gần gũi hầu hạ.

Chu thị kia cũng đề nghị thu một thông phòng cho hắn, hắn đã từ chối.

Nhưng lần này, khi Chu thị lại lần nữa đề nghị, hắn không từ chối.

Dì chắc chắn, Nhị công t.ử thích ta.

Ta không .

Có lẽ có vài phần thiện cảm và hứng thú, nhưng hắn với ta, tuyệt chưa nói tới thích.

Lần này chịu ra tay tương trợ, khái là vì đã biết Tưởng Đình c·hết ở nhà bọn họ, hắn rất sợ rước họa vào thân.

Nhị công t.ử bất động nhìn ta, mắt thâm trầm, mặt không biểu cảm.

Ta quỳ xuống đất dập một cái đầu: “Đa tạ công t.ử cứu giúp, Tiểu Xuân sẽ đi, tận lực không để trong phủ rước lấy phiền phức.”

“Ngươi muốn đi đâu? Ngươi đi rồi đi đâu? Nhị công t.ử nói ngươi là người của hắn, thành thật đi theo hắn, hắn sẽ che chở ngươi.”

Trịnh thị gào khóc, liều mạng đ.á.n.h ta, ra sức xô đẩy một phen, cuối cùng lại một tay ôm lấy ta.

“Tiểu Xuân, con ta đáng thương, dì cầu xin con, dừng tay đi! Mẹ con mất sớm, hiện giờ trên đời này, con là huyết mạch còn sót lại của nàng. Cầu xin con, để lại cho ta niềm hy vọng đi!”

“Không đấu lại, Tiểu Xuân! Quan là Trời, con làm sao đấu lại? Ta chỉ muốn con sống, ta sống không? An an ổn ổn sống, dì cầu xin con, dì dập đầu lạy con, nhận số phận đi con!”

Dì nước mắt giàn giụa, khuôn mặt tuyệt vọng.

“Trịnh di nương, để ta cùng nàng nói chuyện riêng.”

Nhị công t.ử đã lâu không nói chuyện, đã mở .

Hoài nghe xong đoạn quá khứ kia.

với hắn nói, đó hẳn chỉ là một đoạn quá khứ.

Hắn khuyên ta buông bỏ, nói hắn sẽ xóa bỏ sạch sẽ cho ta, hắn có năng lực bảo vệ ta.

Ta hỏi hắn bảo vệ bằng cách nào, là muốn Ngụy Đông Hà nhận tất tội lỗi?

Hắn trầm mặc một lát, nói: “Hắn nhận hết h·ình p·h·ạt, đến nay vẫn chưa khai ra ngươi.”

“Vậy Công t.ử dựa vào đâu cho rằng ta sẽ tham sống sợ ch·ết?”

“Ngươi dù có đứng ra cũng không cứu hắn, bất quá chỉ thêm c·hết một người, đây là sự thật, Tiểu Xuân ngươi cần phải nhìn rõ, hơn nữa nhận.”

“Thật sự không có đường xoay chuyển sao?”

“Không có.”

“Ta không nhận.”

“Ngươi phải nhận.”

sáng trên mặt hắn ẩn hiện, đan xen thành những mảnh bóng vỡ loang lổ.

Nhị công t.ử mặt như ngọc quan, đôi mắt trầm tĩnh không đổi, đen sẫm và bình lặng, giống như dòng sông ngầm chảy xiết.

“Dì ngươi nói đúng, quan là trời, người không thể đấu lại trời.”

“Ta vốn tưởng rằng, Nhị công t.ử khác với những người khác.”

Ta lặng lẽ nhìn hắn, nhìn thẳng đến mức mặt hắn ngẩn ra, rất nhanh lại khôi phục như thường.

“Người giống nhau, đây cũng là ngươi nói.”

với quan nói, chân tướng cũng không quan trọng, thiên hạ vừa hơi ổn định cần dùng luật pháp nặng để trị cái loạn, lễ pháp và công đạo chỉ tồn trong khuôn khổ quy tắc, loạn thế từ đến nay là vô quy tắc, quan sẽ không thừa nhận, ngươi bảo hắn làm sao thừa nhận?”

Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Nếu hắn thừa nhận, thì đã không làm ngơ khi có người tố cáo Trung Dũng Hầu.

Quân bọc phủ, nhưng lại là phủ trung thành và tận tâm với hắn.

Huống chi, hắn còn ăn qua thịt do phủ cắt ra.

Cảnh đời thay đổi, đoạn quá khứ kia không ảnh hưởng toàn cục, kẻ ở địa vị cao khống chế quy tắc, cho bọn họ chọn cách làm cho phai nhạt.

Đương kim Thánh Thượng từ khi đăng cơ đã cần chính trị quốc, ban ơn cho dân, có danh xưng giả thi ân với dân.

Hắn yêu quý danh tiếng tốt của như vậy, sao chịu để sách sử đời sau lưu lại vết nhơ?

Chỉ cần hắn không thừa nhận, thịt do phủ cắt ra, liền có nguồn gốc trong sạch.

Những điều này, ta sớm đã nhìn rõ, nhưng mắt, vẫn khẽ cười lên tiếng.

“Hắn không thừa nhận, ta cũng không thừa nhận.”

với các ngươi nói, đó là một đoạn quá khứ, là chuyện cũ, nhưng ta là người trong chuyện cũ.”

“Nhị công tử, ngươi nói ta nghe hiểu, nếu không xảy ra trên người ta, thì thật sự là có lý. Ngươi nói đúng, đạo nghĩa mơ hồ ngoài quy tắc, nhưng thế gian tổng cần người như ta tồn , không phải sao, nếu không ngươi nói cho ta ý nghĩa tồn của đạo nghĩa.”

“Ta không để tâm sinh tử, cũng biết không đấu lại trời, nhưng ít ra, ta đường đường chính chính c·hết trên con đường công đạo.”

“Cho , ta không nhận.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mắt kiên định chưa có.

Hoài nhìn ta rất lâu, thần sắc một mềm xuống, duỗi tay xoa má ta ——

“Tiểu Xuân, sẽ có cơ hội, nhưng không phải bây giờ, ngươi ta, tương lai ta tận lực vì ngươi đòi lại công đạo.”

“Tương lai? Là chờ Thánh Thượng già đi? Tân lên ngôi? Không, Nhị công tử, ta chờ không nổi, ý nghĩa tồn của ta, không phải nhìn bọn họ sống lâu ch·ết nhà, ta làm không .”

Hoài thuyết phục không ta.

Hắn giam lỏng ta.

Hắn thật sự là một nhân vật lợi hại, không tiếc đắc tội Trung Dũng Hầu, tính cha hắn là Ngự Sử cùng nhau dâng tấu An Hoài Cẩn.

An Hoài Cẩn bị biếm đi làm quan ở ngoài kinh đô.

Dưới sự nhúng tay của hắn, Đô quan phủ Doãn thẩm, nhanh chóng định tội Ngụy Đông Hà.

Thủ tục tóm lại vẫn phải làm.

Hắn mang theo ta, dưới sự đồng hành của vị thẩm quan, đi lao ngục gặp Ngụy Đông Hà.

Ta và Ngụy Đông Hà từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhà ta mở tiệm gạo, nhà hắn bán thịt.

Mẹ ta mất sớm, lúc Tôn Quý bận rộn không rảnh lo cho ta, ta phần lớn ở nhà hắn, cùng hắn gặm xương heo lớn.

Cha hắn trông dữ tợn, nhưng mỗi lần thấy ta cười ngây ngô ——

“Tiểu Xuân đến rồi, đến, ăn nhiều thịt vào, tiểu cô nương béo một mới đẹp.”

Ông còn nói, sau này lớn lên gả cho Đông Hà nhà ta đi?

Mắt ta đảo tròn giữa ôngvà Ngụy Đông Hà, dõng dạc nói: “Không cần, cha ta nói Ngụy Đông Hà lớn lên sẽ xấu giống thúc.”

Cha hắn tức khắc có xấu hổ.

Lúc nhỏ không hiểu chừng mực, sau này Ngụy Đông Hà lớn lên, cũng không hề lớn thành bộ dạng cha hắn.

Hắn luôn đi theo sau ta, chỉ xem ta như sấm truyền.

Ta cũng quen bên cạnh có hắn, như hình với bóng.

Nhưng thiếu niên mắt ta, bị xiềng xích trói gô, người là máu, hoàn toàn thay đổi.

Ta không nhận ra hắn.

Ta thực sự không nhận ra hắn.

Chiếc xiềng xích trói hắn đen đỏ rỉ sét, dính đầy máu, gần như lằn sâu vào huyết nhục hắn.

Hắn nhận hết h·ình p·h·ạt, cúi đầu, bất động, dường như đã ch·ết từ lâu.

Tên cai ngục tạt vào hắn một chậu nước.

Hắn dốc sức mở to mắt, xuyên qua khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, khựng lại trên người ta.

Sau đó khóe miệng hắn giật giật, âm thanh đứt quãng.

Hắn đang nói: “Không quen biết, ta làm, là ta làm, g·iết ta đi.”

Ngụy Đông Hà kỳ thực nhỏ gan lắm, nhưng từ nhỏ đến lớn, hễ liên quan đến chuyện của ta, hắn luôn sinh ra dũng khí vô hạn.

Như việc hắn chân què, một thân một đi vào kinh đô tìm ta, khoảnh khắc nhìn thấy ta, khóc như một đứa trẻ.

Hắn nói: “Tiểu Xuân, ta vô dụng, ngươi không ở bên cạnh ta sợ lắm, ta vốn nghĩ đi nha môn báo, trong rừng thổ phỉ quá nhiều, ta sợ quá, không cẩn thận ngã xuống vực, gãy chân… Ta có phải đặc biệt vô dụng không? Chờ ta què trở về trấn trên thì, không còn gì nữa.”

Trong ký ức, thiếu niên của ta, còn rất sợ đau.

Lúc cha hắn đ.á.n.h hắn, hắn luôn gào khóc rất lớn tiếng.

Nhưng hôm nay, hắn đầy thương tích, hết lần này đến lần khác nhận tất tội.

Nhị công t.ử hài lòng, hắn nói với vị thẩm quan kia: “Hắn nhận rồi, vậy thì ba ngày sau xử trảm đi, đã thành ra như vậy, không cần dùng hình nữa.”

thẩm quan vội vàng vâng .

Toàn bộ quá trình ta không nói gì, mắt dừng trên người Ngụy Đông Hà, trên mặt tê liệt.

Nhưng bọn họ không biết, lòng ta đang đổ m.á.u rỉ mủ, từ bên trong tan vỡ, tấc tấc, tan tác.

Hoài mang theo ta đi, khoảnh khắc xoay người, Ngụy Đông Hà cúi đầu, hắn mơ hồ ngâm nga một khúc đồng d.a.o ——

“…… Giả tiểu nhi năm mười ba, vinh hoa phú quý lớn không bằng. Có thể làm kim cự cưỡi cờ thắng bại, bạch la thêu áo tùy mềm dư. Cha ch·ết Trường An ngàn dặm ngoại, kém phu cầm nói vãn tang xe.”

Khúc đồng d.a.o này ta biết, là khúc Lý phu t.ử ghét nhất.

Năm đó ở Thạnh Xuyên thư viện, mỗi lần bị ông dùng thước đánh, ta và Ngụy Đông Hà luôn cố ý chọc giận ông, mặt mặt ngâm khúc 《Thần Kê 》 này, sau đó chạy nhanh.

Lý phu t.ử mỗi lần nói ta không chịu học hành, giận đến thổi râu trợn mắt.

“Cha ch·ết Trường An ngàn dặm ngoại, kém phu cầm nói vãn tang xe.”

Ta nghe , Ngụy Đông Hà đang từ biệt ta.

Hắn nói: “Tiểu Xuân, ta phải về nhà.”

Trên người ta giấu một con .

Trên đường trở về, ta bắt cóc Hoài trên xe ngựa.

Hắn rất ngạc nhiên, không dám : “Tiểu Xuân, ta không ngươi thật sự muốn g·iết ta.”

Nói xong, lưỡi d.a.o của ta đã cắt qua cổ hắn, m.á.u chảy ra một mảng.

Hắn thở dài một hơi, mở miệng nói: “Cha ngươi vì ngươi định hôn ước, là hắn sao?”

“Nhị công tử, ta đến hôm nay, mới hiểu rõ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Người với người giống nhau, cũng không giống nhau.”

Hắn không hiểu nguyên do, ta lạnh lùng nói: “Người sinh ra trên mây trời, trăng thanh trời sáng, vĩnh viễn không cần trông mong họ đi lý giải những thứ cắm rễ trong đất, bởi vì cái đen tối họ nhìn thấy, vĩnh viễn sẽ không lây dính lên người họ, cho họ bình tĩnh, cho họ giữ , xưng là vì công nghĩa thiên hạ.”

“Ngươi là trăng trên trời, ta là bùn dưới đất, điểm tương đồng duy nhất của ta, là sự thương hại lẫn nhau, thật ti tiện và nực cười.”

Ta đoạt xe ngựa của hắn, đạp hắn xuống.

Sau đó ta lẩn trốn, ẩn thân ở một nghĩa trang hoang vắng bị bỏ đi, gặp lại Cẩu Nhi.

Nửa đêm tĩnh mịch, nghĩa trang quỷ hỏa dày đặc, âm trầm đáng sợ.

Để trốn tránh truy bắt, ta nằm trong quan tài, ngủ cùng t.ử thi.

Cẩu Nhi khoa tay múa chân hỏi ta có tính toán gì.

Ta đưa tất đồ vật đáng giá trên người cho hắn, bảo hắn khỏi kinh đô, tìm một nơi mưu sinh.

Ba ngày sau, Ngụy Đông Hà sẽ bị xử trảm, ta sẽ xuất hiện ở pháp trường, mặt với mọi người vây xem, vạch trần bộ mặt thật của quân bọc .

Họ cũng , không cũng không sao.

Tùy chỉnh
Danh sách chương