Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi giơ run rẩy, chỉ về phía phòng em gái:
“ là ngôi trường ba. … dựa đâu?”
Mẹ ôm chặt tôi bật khóc:
“Con ngoan, cố gắng ôn tập nhé, vẫn thể thi trường mà.”
Kể từ hôm , tôi không thêm câu nữa.
Tống Tiểu Mỹ vui vẻ nhập học. Còn tôi, tiếp tục ôn thi .
Kỳ nghỉ đông, đi Hải tránh rét. Họ muốn để tôi yên tâm ôn tập, nên để tôi một mình .
Cuối cùng, cơ hội cũng đến.
Tôi nhìn xe dần dần khuất bóng, xoay trở về phòng.
Tôi đập vỡ con heo đất, đeo lại ba lô ngày trước, quyết định lên đường về phố Y.
Y… vẫn còn yêu thương tôi.
5
Tàu hỏa chậm rãi chuyển bánh, phong cảnh ngoài sổ cũng dần trôi ngược về phía .
Tôi ôm chặt ba lô cũ kỹ, trong lòng vừa hồi hộp vừa đầy mong đợi.
Đã ba cái Tết tôi chưa đón giao thừa cùng anh trai.
Không biết bây giờ anh thế ? anh tái phát bệnh tê cóng không?
Tôi nên với anh chuyện A Phúc ? Làm để kể rằng tôi đã đánh mất khóa bạc?
Làm để rằng tôi đã không thể trường quân đội?
tôi sự rất nhớ anh.
Từ phố Tề đến phố Y không xa lắm, mỗi khi tàu tiến thêm một đoạn, tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp.
Thế , khi tôi mang theo tất mong đợi để mở cánh quen thuộc xưa, lại không thấy bóng dáng anh đâu.
Tôi tìm khắp trước , lục trong ngoài, mới nhận bụi trong đã dày lớp.
Thì , anh tôi đã không cần tôi nữa.
Cũng không cần ngôi này nữa.
Tôi quay về căn phòng nhỏ mình, co lại trong góc tường, ngồi rất lâu.
Tôi đã làm sai điều gì… để anh bỏ rơi? Tôi nghĩ mãi không .
Trời dần tối, tôi thiếp đi trong góc tường như thế.
Không biết ngủ bao lâu, tôi một cảm giác mềm mại, ấm ướt đánh thức.
Tôi đưa tê dại dụi mắt.
Nhớ A Phúc quá, đến giấc mơ cũng chân như vậy.
Cho đến khi chú chó nhỏ nhảy bổ lòng tôi, tôi mới bật khóc.
Tốt quá ! A Phúc chưa chết! đã trở về !
Từ Tề đến Y, sự quay về !
Tôi ôm chặt lấy đầu mà xoa lấy xoa để, thì liều mạng vẫy đuôi, đập chân tôi đến tê dại.
Cảm giác hạnh phúc này, nhờ thế mà trở nên hơn bao giờ hết.
Tôi lại thân .
Tôi lấy lại tinh thần, quyết định lại nơi này. Trong lòng âm thầm nuôi một hy vọng nhỏ.
Lỡ như một ngày , anh chợt nhớ đến tôi… và quay về thì ?
Tôi dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, ôm lấy A Phúc ngoan ngoãn, ngủ một giấc sâu.
Hơn ba , tôi mới lại ngủ ngon đến vậy.
một trận tuyết lớn, Tết cũng sắp đến gần.
Tôi dẫn A Phúc tiệm mua giấy đỏ, cắt hai bức họa dán sổ, còn viết một cặp câu đối:
Khói bếp nghi ngút ấm,
Lặng lẽ đợi xuân về.
cũng bình an.
Đêm giao thừa, tôi học theo anh trai, tự bánh sủi cảo.
Điện thoại nhận một tin nhắn đa phương tiện — là do Tống Tiểu Mỹ gửi đến.
Trong là mấy bức ảnh.
gia đình ba Hải đang sủi cảo, mũi Tống Tiểu Mỹ dính bột, cười rất ngọt ngào.
Một bức khác là họ đang thả pháo hoa trên bãi biển, Tống Tiểu Mỹ cầm que pháo sáng nhỏ, mẹ thì nắm .
Tôi lặng lẽ tắt màn hình, lòng không gợn sóng.
A Phúc đang nằm trong ổ, ngoảnh lại vẫy đuôi với tôi.
tôi… cũng rất ấm áp mà.
Chỉ là tôi không sủi cảo giống anh trai.
Tết xưa, toàn là anh tôi . Sủi cảo anh to, vỏ dày, anh bảo loại mới “phúc”.
mỗi lần nấu lên, gần nửa mẻ bục nhân ngoài.
Anh , gọi là “rò rỉ”, nghĩa là sẽ kiếm nhiều tiền, là điềm tốt.
Tôi ngồi ăn bát nước hầm nóng hổi với thịt vụn rơi từ vỏ sủi cảo, nghe anh ba hoa về ý nghĩa, mãi cũng không hiểu anh cũng sủi cảo vỡ gần hết.
Nước trong nồi sôi sùng sục, sủi cảo tôi cũng đã chín, không cái bục.
tôi chẳng ai để khoe.
Tôi gắp một đĩa để nguội — phần dành cho A Phúc.
Sủi cảo tôi làm vỏ mỏng, to đều, không hương vị anh.
Vừa ăn vừa thấy sống mũi cay cay.